ÁM LÂN - Trang 493

bọn họ, thậm chí còn đắt đỏ hơn gã. Túi xách, đồ trang điểm, quần áo hàng
hiệu...Mỗi khi nhìn thấy Phùng Duyệt Hề không phát hiện ra, dùng đồ do
Nhiếp Thập Quân tặng, Trần Cẩn tức giận đến hộc máu. Thỉnh thoảng gã
cũng ám chỉ với Phùng Duyệt Hề như vậy là không ổn, cô ta lại làm ra vẻ
kinh ngạc, thản nhiên hỏi lại: "Trần Cần, em không hiểu ý anh. Chẳng lẽ
anh cảm thấy em ham mê tiền tài của Nhiếp Thập Quân sao? Tính cách cậu
ấy hướng nội, không có bạn bè, nếu em từ chối, sẽ làm tổn thương lòng tự
trọng của cậu ấy. Dù sao em cũng tặng quà lại cho cậu ấy mà."

Nhưng đến cuối cùng Phùng Duyệt Hề cũng không tự lừa mình được

nữa. Nói đến thì cũng khéo, hôm đó Trần Cẩn hẹn Phùng Duyệt Hề ở một
nhà hàng, khi vừa đến cửa phòng, lại nghe thấy tiếng cười lạnh của Nhiếp
Thập Quân truyền ra từ bên trong: "Cậu cho rằng tớ là kẻ ngốc như hai
người bọn họ sao? Chỉ để cho cậu lựa chọn? Nếu cậu muốn phủi sạch tay,
vậy thì tớ sẽ tự sát."

Trần Cẩn đợi một lúc bên ngoài, đợi cho đến khi Nhiếp Thập Quân rời

đi, gã mới đi vào. Nhìn thấy bộ dáng Phùng Duyệt Hề khóc lóc thảm
thương, nhìn thấy gã đi vào, trên mặt Phùng Duyệt Hề hiện lên chút bối rối,
nhưng lập tức thay thế bằng sự yếu đuối và bi thương. "Trần Cẩn, Thập
Quân cậu ấy thực sự là loại người này...Cậu ấy, cậu ấy không có ý tốt với
em."

Đó là lần đầu tiên Trần Cẩn ôm Phùng Duyệt Hề vào lòng. Kì quái là gã

phát hiện mình không hề vui vẻ giống như nhiều năm qua tưởng tượng, mà
chỉ là sự thỏa mãn, một loại thỏa mãn mang ý nghĩa khác. Thiệu Dũng và
Phương Thanh liếc nhau, Thiệu Dũng hỏi: "Phùng Duyệt Hề ám chỉ cậu đi
giết Nhiếp Thập Quân sao?"

Theo phản xạ Trần Cẩn phản bác: "Không, cô ấy không có..." Dừng một

chút, lại mỉm cười: "Có lẽ...là có."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.