ÁM LÂN - Trang 545

Lạc Lang cúi đầu châm thuốc, chậm rãi hút. Hai người ngồi đối diện tay

luôn nắm chặt dưới bàn, anh ta thấy được. Trong nháy mắt, Lạc Lang bỗng
nhiên cảm giác mình giống như một con chuột nhếch nhác, anh ta tự giễu
nở nụ cười. Nghĩ lại tình cảm nhiều năm qua anh ta đối với Giản Dao là
tình yêu sao? Là say mê? Là áy náy? Chỉ là một chút gửi gắm không hơn?
Chính bản thân anh ta cũng không phân biệt được rõ ràng. Khi còn trẻ, anh
ta thực ra đã nhìn thấy Giản Dao rất nhiều lần, nhưng cô không biết đến sự
tồn tại của anh ta. Cho nên sau đó, anh ta đi học từ Mỹ về, vạch ra quyết
tâm phải làm quen với cô. Cuộc sống vốn u ám khô héo, bỗng nhiên giống
như bừng sáng, bùng nổ. Anh ta che giấu sự say mê của mình với người
phụ nữ này, để cho Giản Dao không khó chịu khi anh ta tới gần. Những
người khác không bằng một ngón tay cô. Anh ta cũng nhớ rõ năm ngoái vì
vụ án kia Giản Dao bị thương nặng hôn mê trong lòng anh ta, anh ta thực
sự vô cùng đau lòng. Khoảnh khắc đó anh ta muốn vì cô mà hủy diệt toàn
bộ thế giới, nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ tùy ý thôi. Sau đó anh ta và
Phương Thanh luôn chăm sóc Giản Dao, cuộc sống của anh ta đã không
còn giống như trước. Đó là loại cảm giác gì nhỉ? Gửi gắm. Cảm giác gửi
gắm kiên định chưa bao giờ có. Trong cuộc sống có thêm một phần trách
nhiệm dịu dàng mà tốt đẹp. Anh ta cảm nhận được sự tồn tại rõ ràng của
nó. Chỉ là hiện tại Bạc Cận Ngôn đã trở lại rồi. Cô không còn cần người
khác che chở nữa, bởi vì vết thương của cô đã khỏi rồi. Sau khi nhận thức
được điều này, Lạc Lang đột nhiên cảm thấy mất mát như rơi từ trên đám
mây xuống. Song hiện tại nhìn cô cười hạnh phúc như vậy, cả người tản ra
luồng sáng một năm nay chưa từng có, không hiểu sao anh ta lại cảm thấy
vui vẻ. Lạc Lang phả khói, ngẩng đầu hỏi: "Cả một năm nay hai người đều
ở thành phố Tuân sao?"

Tất nhiên là hỏi Bạc Cận Ngôn và An Nham. Bạc Cận Ngôn không đáp,

An Nham mở miệng: "Cũng không phải, chúng tôi đã đi vòng vèo qua mấy
nơi, sau đó đến đây. Một là bởi vì quen biết đội trưởng đội cảnh sát hình sự
địa phương Thiệu Dũng, hai là anh Cận Ngôn cảm thấy...nơi này cách quê
hương của chị dâu rất gần. Mỗi ngày anh ấy đều có thể nhớ đến chị dâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.