ÁM LÂN - Trang 547

cấp cứu...Khi hôn mê chị ấy không ngừng gọi tên anh, cho nên tôi tự ý gọi
điện thoại cho anh..."

Phương Thanh gần như hét lên: "Sao lại thế này? Người đang tốt đẹp sao

tự dưng phải đi cấp cứu?"

Cô trợ lý khóc nấc nói: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết, bác sĩ nói

là trúng độc, tôi không biết sao đột nhiên chị ấy lại trúng độc, có phải ăn
nhầm thứ gì không..."

Phương Thanh im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn đèn đường mờ nhạt

im ắng, rõ ràng là trời tháng chín, nhưng trái tim anh ta lạnh lẽo như thể ở
trong trời đông giá rét. Ngước mắt nhìn, nhóm bạn của anh ta vẫn còn đang
ở trong nhà hàng, vẻ mặt uể oải mà cảnh giác. Tài liệu về mười ba vụ án
vẫn còn ở trong ba lô của anh ta. Anh nghe thấy giọng nói gượng gạo của
mình: "Hiện tại tôi không đến được, thực sự không thể đi được. Cô ấy xảy
ra tình huống gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Nếu không gọi được điện
thì nhắn lại cho tôi. Tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi sẽ đến."

Cúp điện thoại, anh ta hít thở sâu mấy cái, bình tĩnh hơn, rồi gọi điện

thoại cho cảnh sát quen biết ở Bắc Kinh, dặn dò mấy câu, sau đó nói: "Tôi
thấy chuyện cô ấy trúng độc rất kì lạ, có lẽ là đã báo án rồi. Cô ấy thường
chả chú ý khi ăn gì, nhưng rất ít khi uống thuốc, thể trạng vẫn rất tốt...
Người anh em, phiền cậu để ý hộ một chút."

Trong cửa hàng, lẩu cá nóng hổi đã được bưng lên. Vẻ mặt Bạc Cận

Ngôn thản nhiên cầm lấy đũa. Bình thường đều là An Nham gắp cá cho
anh, hôm nay thì không cần. Giản Dao lúc này mới lấy lại tinh thần, gắp cá
bỏ vào bát anh, sau đó dịu dàng hỏi: "Có cần em gỡ thịt cho anh không?"

Khóe miệng Bạc Cận Ngôn hơi cong lên, định đáp "Có", An Nham ở bên

cạnh đã thản nhiên mở miệng: "Không cần đâu chị dâu, anh ấy nhắm mắt
lại cũng có thể nhổ hết xương cá ra."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.