ÁM LÂN - Trang 553

tiêu của bọn họ là căn nhà nhỏ màu xám ở chỗ xa nhất. Đám Giản Dao
đứng bên ngoài chờ đợi. Đột nhiên nhóm cảnh sát di chuyển. Một đám mặc
thường phục lại giống như săn báo, đánh úp từ phía sau ngôi nhà.

"Hắn đã sớm chạy từ mặt sau rồi." Có người hét chói tai. Nhóm cảnh sát

nhanh chóng vây kín. Phía sau ngôi nhà chính là rừng cây, sau rừng chính
là núi. Thường Bảo Thạch chọn địa hình mình quen thuộc nhất, bỏ chạy
vào trong núi. Tốc độ cực nhanh, phản ứng linh hoạt, có lẽ vào khoảnh
khắc nhóm cảnh sát vào làng, hắn đã phát hiện nên bỏ trốn.

"Đuổi theo!" Bạc Cận Ngôn nói. Đoàn người nhanh chóng chạy đi. Núi

này không dễ đi, địa hình gập ghềnh, cũng không có đường. Bạc Cận Ngôn
chống gậy không nhìn thấy gì, tuy anh người cao chân dài, trước nay chưa
từng sợ hãi, song đây là lần đầu Giản Dao và anh bị bỏ lại ở phía sau. Ngay
cả An Nham cũng không khống chế được sự kích động, chạy lên phía
trước. Giản Dao không để ý, Bạc Cận Ngôn cũng vậy, chỉ tiếp tục đuổi theo
tiếng người. Thường Bảo Thạch chạy tới một đoạn sườn dốc, quay đầu
căng thẳng nhìn, tạm thời chưa ai đuổi theo kịp. Hắn dựa vào vách đá, thở
hổn hển. Thoạt nhìn hắn khoảng bốn mươi, thân hình cao lớn cường tráng,
mặc bộ quần áo của nông dân địa phương, ống quần xắn lên, chân đầy bùn,
thoạt nhìn thực sự không khác gì với những người nông dân khác. Trên đầu
hắn còn đội mũ rơm, vành mũ kéo thấp, không thấy rõ mặt. Hắn nghỉ ngơi
một lát, mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân đuổi theo, rùng mình, xoay
người muốn tiếp tục chạy trốn, đột nhiên mồ hôi lạnh toát ra toàn thân. Một
nòng sùng. Một khẩu súng lục màu đen chìa ra từ vách đá chĩa thẳng vào
trán hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.