ÁM LÂN - Trang 555

Thường Bảo Thạch không nói nữa, nhưng hắn vẫn quan sát nhất cử nhất

động của người nọ, song hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì
súng của người nọ luôn chĩa lên đầu hắn. Bóng cây lay động, ánh mặt trời
trốn sau tầng mây. Trong rừng cây u ám ẩm ướt, hai người không ngừng
trèo lên nằm rạp xuống, không ngừng cách cảnh sát càng ngày càng xa, hơn
nữa lại có thôn xóm ở dưới chân núi cách đó không xa. Bỗng nhiên khi
nhảy xuống một vách núi, Thường Bảo Thạch lảo đảo, chân giẫm vào bụi
gai, hắn rên lên, ngã xuống, nhất thời không thể đứng dậy. Người nọ nhảy
xuống, đứng ở phía sau hắn, giọng nói lạnh lùng: "Đứng lên!"

Thường Bảo Thạch đau đớn cáu gắt: "Mợ nó, lão tử đã chạy năm ngày

rồi! Không ăn không uống, chân còn bị kẹp, người anh em, kéo tôi một
phen đi!"

Người nọ hơi do dự, lại lạnh lùng quan sát vẻ mặt của Thường Bảo

Thạch, cuối cùng vẫn bỏ súng xuống, vươn tay kéo hắn. Thường Bảo
Thạch giữ chặt tay gã, lại càu nhau hai tiếng, cuối cùng rút chân ra khỏi bụi
gai đầy máu tươi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tay cầm súng chĩa
thẳng vào ngực người nọ, Thường Bảo Thạch vốn mang vẻ mặt tàn nhẫn
hoàn toàn biến đổi. Vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng lại nghiêm nghị, quát to:
"Không được cử động! Tôi là cảnh sát!"

Không được cử động, tôi là cảnh sát. Có lẽ đây là câu nói đáng sợ nhất

với tất cả tội phạm trên đời này. Sắc mặt người nọ chỉ ngơ ngác một lúc,
sau đó chậm rãi mỉm cười. Vẻ mặt "Thường Bảo Thạch" lạnh hơn, quát:
"Không được cười!"

Người nọ đột nhiên giơ súng lên. "Thường Bảo Thạch" không dám tin gã

lại chống cự trực diện, trong lòng ớn lạnh. Súng của cảnh sát đã để trước
ngực gã, bóp cò súng là toi. Gã còn đang giơ tay mới có thể bóp cò. Trong
thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đúng là phải dựa vào tốc độ và phản
ứng của ai nhanh hơn."Đoàng!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.