ÁM LÂN - Trang 565

sát hình sự trỗi dậy, cô lập tức cầm di động, báo cáo vị trí cho tổng bộ chỉ
huy, sau đó cầm súng nhanh chóng đuổi theo.

Lạc Lang đã sắp không đi được nữa rồi. Phát súng của cảnh sát hình sự

quá hiểm, cả ngày chạy trốn cũng tốn nhiều thể lực của anh ta. Hiện tại anh
ta phải dựa vào ý chí chống đỡ. Trong lúc lảo đảo chỉ thấy cây cối nghiêng
ngả, trời cao hơn so với núi, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, cho dù
chết cũng không thể chết trước mặt Giản Dao. Ai ngờ hết lần này tới lần
khác ông trời không cho người ta được như ý nguyện. Anh ta vừa leo lên
nơi cao nhất núi, dưới chân là vách núi, chợt nghe thấy sau lưng vang lên
tiếng quát lạnh lùng: "Đứng lại, không được cử động."

Anh ta đã nghe giọng nói này hàng trăm nghìn lần, trong chốc lát đáy

lòng như ngừng lại, lại có cảm giác tất cả đã kết thúc. Anh ta khẽ cười,
xoay người sang chỗ khác.

Giản Dao chĩa súng về phía anh ta. Cô nhìn thấy ngực áo sơ mi anh ta đã

nhuộm đầy máu, cũng hơi giật mình, cảm xúc xoay chuyển trong mắt.

"Sao lại là anh?" Cô hỏi: "Thạch Đầu Tử?"

Cơ thể Lạc Lang hơi chấn động, khẽ gật đầu: "Đúng, tôi là người hai

mươi năm trước chém một dao chí mạng lên cổ cha em đấy."

Giản Dao nói không ra lời. Trong mắt Lạc Lang có nước mắt.

Giản Dao khàn giọng: "Anh tại sao...lại như vậy?"

Anh ta cười khổ: "Anh không khống chế được."

Tim Giản Dao như rơi vào trong một trận gió lắc lư, nhưng cô chợt nhớ

tới mười hai thi thể trong cái hang kia, nhớ tới gia đình nạn nhân sau khi
nhận được tin tức gào khóc. Cô đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt cũng trở nên
bình tĩnh, từ từ cầm súng tới gần anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.