ÁM LÂN - Trang 593

Anh ngồi xuống bên giường, hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Cô gặp rất nhiều người đàn ông khuôn mặt đẹp như hoa, hoặc là tuấn tú

cao to, nhưng không có ai anh tuấn bức người như anh. Vì thế cô nhìn theo
cúc áo ngực anh: "Tốt hơn nhiều rồi, về cơ bản đều đã ổn."

Anh khẽ cười, vẫn là dáng vẻ thẳng thắn: "Vậy thì tốt rồi."

Hai tay anh đặt lên đầu gối, che khuất bóng. Kim Hiểu Triết biết rõ anh

đang nhìn chằm chằm mình, ngón tay cô vòng quanh bìa sách: "Anh quay
về Bắc Kinh khi nào?"

"Buổi tối ba ngày trước."

"Mấy ngày nay bận gì thế?"

"Việc tư."

Kim Hiểu Triết đột nhiên không nói ra lời.

"Việc tư gì?" Cô nghe thấy mình thận trọng hỏi.

Mặt Phương Thanh giấu trong bóng mờ, qua một lúc lâu mới nói: "Hiểu

Triết, em cũng biết mà. Cho dù em trở thành đại minh tinh lớn đến thế nào,
cách anh rất xa, hai chúng ta chênh lệch bao nhiêu. Trong lòng anh, em vẫn
là cô gái không leo nổi lên lưng anh, để cho anh cõng chạy một vòng quanh
tường thành mới chịu theo anh."

Kim Hiểu Triết lập tức nghẹn ngào. Cô cảm thấy hốc mắt hơi ướt, hít sâu

một hơi kiềm chế.

"Vâng, em biết." Cô nói. Thực ra cô luôn biết đấy.

Phương Thanh dường như càng im lặng hơn so với trước kia, ngồi một

lát, lên tiếng: "Nhìn thấy rồi, anh cũng an tâm, đi đây. Bảo trọng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.