ÁM LÂN - Trang 594

Kim Hiểu Triết nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, cho tới khi anh đi

tới cửa, cô khẽ gào lên: "Anh dám đi!"

Bóng lưng Phương Thanh dừng lại, không quay đầu: "Em nói gì?"

"Em nói..." Kim Hiểu Triết vươn tay che mắt mình, không để cho anh

nhìn thấy, "Phương Thanh, anh không cần đi."

Bên tai im lặng một lát, sau đó anh quay lại. Qua một lúc anh ngồi xuống

mép giường, giữ vai cô, Kim Hiểu Triết quay đầu vùi mặt vào trong ngực
anh. Hơi thở kia đúng là cô nhớ nhung xa cách đã lâu, rộng lượng, cứng
rắn, ấm ấp. Lúc này cô vô cùng an tâm. Cuối cùng cô đã hiểu được đời này
nếu thiếu đi anh, cô không thể nào hoàn chỉnh.

Cả người Phương Thanh cũng nóng lên, tim cũng nóng hổi. Trên mặt là

nụ cười nhạt, thấp giọng hỏi bên tai cô: "Làm hoà rồi hả?" Kim Hiểu Triết
ngẩng đầu hôn môi anh. Qua một lúc lâu, hai người vẫn ôm nhau như vậy,
cùng ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ. Thành phố này rộng lớn như vậy, có
đặc sắc vô cùng, khả năng vô hạn, hi vọng và nguy hiểm vô hạn, nhưng lúc
này hai người họ yên tĩnh ngồi bên nhau, lại như khi còn niên thiếu ngồi ở
đầu tường thành cổ. Khi đó tuổi trẻ bọn họ cảm giác như có được toàn bộ
thế giới. Hiện tại, bọn họ hiểu ra hai người chỉ là hai hạt bụi nho nhỏ trên
đời này, ngắm nhìn thuỷ triều lên xuống.

"Lần này anh phải đi bao lâu?" Cô tựa trong lòng anh khẽ hỏi.

Thực ra Phương Thanh cũng không biết đáp án, hơi cân nhắc đáp: "Một,

hai tháng."

"Sẽ có nguy hiểm sao?" Cô ngẩng đầu nhìn mắt anh.

Lúc này Phương Thanh không thể đáp được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.