ÁM LÂN - Trang 656

tay nghề vô cùng thành thạo chuyên nghiệp của bác sĩ Ôn thì yên lòng.

"Sao lại bị thương thế này?" Bác sĩ Ôn hỏi.

Giản Dao đáp thành thật: "Chúng tôi gặp phải đất sụt lở."

Bác sĩ Ôn gật đầu, chỉ huy Tự Cẩm lấy ra đồ dùng chữa bệnh, bắt đầu xử

lý vết thương cho Bạc Cận Ngôn. Còn Bạc Cận Ngôn không nói lời nào,
không biết đang nghĩ gì. Cũng may không bị thương đến xương cốt, bác sĩ
Ôn xử lý xong vết thương cho Bạc Cận Ngôn, băng bó kĩ, sau đó dặn dò
những việc cần chú ý, kê đơn thuốc. Cuối cùng cười nói: "Xem ra hai
người phải ở lại Tri Tử Châu một thời gian rồi, dưỡng thương cho tốt mới
có thể đi được."

Trong lúc nói chuyện, Giản Dao cũng biết được tên đầy đủ của anh ta là

Ôn Dung, tên rất nho nhã. Trước kia Ôn Dung làm bác sĩ ở thành phố lớn,
thu nhập rất cao, cũng rất bận rộn. Giống như rất nhiều trẻ tuổi trốn tránh
Bắc Thượng Quảng, anh ta chán ghét cuộc sống tiết tấu nhanh. Có một cơ
hội bất ngờ, đi đến thị trấn nhỏ này, bị thời gian ngừng lại hấp dẫn và rung
động, vì vậy ở lại, cũng mở phòng khám bệnh. Số lượng dân trong thị trấn
không đông lắm, anh ta gần như nhàn nhã sống qua ngày, nuôi sống bản
thân như vậy là đủ rồi. Giản Dao gặp không ít người giống anh ở các thành
cổ thị trấn nhỏ, cho nên cũng có thể hiểu. Tuy vậy, Giản Dao cũng không
chủ động hỏi về sự tồn tại của tổ chức Phật Thủ. Ôn Dung cũng không nhắc
đến. Về phần điện thoại, mạng internet ư? Ôn Dung cũng hơi tiếc nuối,
vùng núi này quả thực không có.

Từ phòng khám của Ôn Dung rời đi, trời đã hơi tối. Giản Dao dìu Bạc

Cận Ngôn, vô thức quay đầu lại, chỉ thấy Ôn Dung đã cởi áo khoác trắng,
chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen, hai tay đút túi quần, đứng cạnh
cửa, mỉm cười tiễn bọn họ. Còn Khưu Tự Cẩm tựa bên cạnh anh ta, lôi kéo
anh ta, dáng vẻ bám dính. Trong lòng Giản Dao cũng có chút cảm giác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.