ÁM LÂN - Trang 654

Cô gái tựa vào cửa lắc đầu: "Ở chỗ bịn em không có điện thoại bàn, cũng

không có di động, em cũng chưa từng nhìn thấy điện thoại. Mẹ em nói vì
trên trời không có tín hiệu." Cô gái chỉ một ngón tay lên bầu trời.

Giản Dao hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là kết quả như thế này, sững sờ cả

người. Bạc Cận Ngôn từ phía sau nắm chặt tay cô, ra hiệu cô không thể
nóng vội. Động tác này lại bị cô gái thấy, cô gái oa một tiếng: "Hai người là
tình nhân à, em cảm thấy tình cảm của hai người rất tốt."

Lời này quả thực ngây thơ, Giản Dao cười gượng, lấy lại tinh thần hỏi:

"Em tên là gì?"

"Em là Khưu Tự Cẩm, Cẩm trong trăm hoa rực rỡ."

"Thế này nhé Tự Cẩm, chị muốn hỏi em nơi này có bác sĩ có thể trị

thương cho anh ấy không?"

Vấn đề này dường như dễ trả lời hơn với Khưu Tự Cẩm. Cô gái nhảy từ

trong cửa ra: "Chỗ bọn em có một bác sĩ. Giống như hai người cũng đến từ
bên ngoài. Bác sĩ tốt lắm, em mang hai người đi."

Đi khoảng nửa con phố, cuối cùng lại nhìn thấy mấy người, đều là cách

ăn mặc y xì của Khưu Tự Cẩm, như thể không chịu ảnh hưởng bởi thời
gian, còn có một người gánh hai thùng nước từ bên đường đi qua. Theo như
Khưu Tự Cẩm nói, thị trấn nhỏ này không có nước uống, mọi người muốn
dùng nước, phải đi tới giếng trên thị trấn gánh. Nước giếng rất sạch, có thể
uống trực tiếp.

Các thôn dân nhìn thấy Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều kinh ngạc dừng

lại xem. Có thể thấy được ở đây bình thường có rất ít người ngoài đến.
Giản Dao đành phải kiên trì, nắm tay Bạc Cận Ngôn tiếp tục đi, Khưu Tự
Cẩm vẫn sôi nổi như cũ, không ngừng chào hỏi người trên đường, dáng vẻ
không tim không phổi. Nhưng ai mà biết được người của Phật Thủ có ẩn
núp trong thị trấn này hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.