ÁM LÂN - Trang 652

ÁM LÂN

Đinh Mặc

www.dtv-ebook.com

Chương 107

Mưa nhỏ như tơ mỏng im ắng rơi xuống. Đây là một con đường đá vô

cùng cũ, ban ngày mà lại không có một bóng người. Hai bên đều là những
ngôi nhà cũ xám xịt, nhìn thế nào cũng không có chút sức sống. Trên tường
còn dán tờ báo cũ nát ố vàng, lờ mờ có thể nhìn ra hàng chữ "Người gan dạ
bao nhiêu, đất sinh ra bấy nhiêu", "Giai cấp vô sản vạn tuế"...Hơn nửa số
nhà bỏ hoang, đã lâu không có người ở. Thỉnh thoảng có bóng người hiện
lên bên trong lại giống như ma quỷ. Giản Dao dìu Bạc Cận Ngôn, đi trên
con đường này, suýt chút nữa cho rằng mình đang nằm mơ. Cô tuyệt đối
không ngờ bọn họ lưu lạc tới một nơi kì lạ như vậy.

Bạc Cận Ngôn nghe cô thấp giọng miêu tả cảnh quan ven đường, vẻ mặt

anh vẫn bình tĩnh. Anh nói: "Thế giới rộng lớn, không thiếu những thứ lạ.
Hơn nữa tổ chức Phật Thủ còn ẩn núp ở nơi này, không chừng tất cả những
thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi."

Câu anh nói khiến trong lòng Giản Dao càng lạnh thêm. Tuy vậy cuối

cùng vẫn nhìn thấy hơi thở người sống rồi. Góc đường, rẽ một chút, có một
cửa hàng bán đồ ăn vặt mở cửa. Có ánh đèn sáng, trong tủ quầy có chút kẹo
giá rẻ, thuốc lá, mì sợi, giấy vệ sinh, các thứ khác.

Giản Dao khẽ nắm tay Bạc Cận Ngôn, đi lên trước, hỏi: "Có ai không?"

Có tiếng bước chân từ bên trong truyền đến, Giản Dao nhanh chóng quan

sát, trong cửa hàng đơn sơ này, sau quầy hàng có để một chiếc bát vừa ăn
xong, còn có một chiếc ghế nhựa màu đỏ. Cửa gỗ đóng một nửa, có người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.