ÁM LÂN - Trang 674

Tần Sinh cười nhạo một tiếng: "Chém gió cũng được đấy..." Lời còn

chưa dứt, người nọ nhìn hắn một cái, vì thế hắn ngậm miệng.

Triệu Khôn bên cạnh nhịn cười, chửi nhỏ một tiếng: "Ngu xuẩn."

Người ta đang tâng bốc lão đại, còn cậu thì lại nói người ta nịnh nọt, vậy

không phải nói lão đại không tài giỏi sao? Không phải ngu ngốc thì là gì?

Người nọ mỉm cười, vươn tay ra với Bạc Cận Ngôn: "Tôi chính là Phật

Thủ."

Bạc Cận Ngôn không nhìn thấy, tất nhiên là tay không nhúc nhích.

Phật Thủ cũng vô cùng kiên nhẫn: "Chúng ta bắt tay nào."

Bạc Cận Ngôn vươn tay, nắm lấy tay gã, giọng nói hơi kích động:

"Tôi...là Tiếu Diện Xà."

Giản Dao ở bên cạnh yên lặng nhìn. Ai ngờ Phật Thủ lại nhìn về phía cô:

"Đây là?"

Bạc Cận Ngôn thoáng cười, bám tay vào vai cô: "Người phụ nữ của tôi,

đôi mắt. Từ lúc tôi lăn lộn đã đi theo, tâm can bảo bối duy nhất của tôi."

Thực ra những lời như vậy Bạc Cận Ngôn cũng đã từng nói lúc trước,

khi ở trên giường, nhưng Giản Dao hoàn toàn không ngờ tới hôm nay anh
dùng trạng thái tính cách của "Tiếu Diện Xà" mà vẫn có thể nói ra được lời
tự nhiên như vậy, chỉ là mang thêm chút ngông cuồng. Cô chỉ lạnh lùng
cười, gật đầu một cái với Phật Thủ: "Lão đại." Vẫn duy trì hình tượng sát
thủ mặt lạnh của mình.

Phật Thủ cười, nói với Bạc Cận Ngôn: "À, lăn lộn đến tận giường rồi?"

Bạc Cận Ngôn cười ha ha, tay lại chạm vào eo Giản Dao, dáng vẻ không

an phận lại yêu tha thiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.