ÁM LÂN - Trang 714

Cũng không bao lâu, đêm đen đến, có người xông vào một ngôi nhà

không xa khách sạn. Sau một lúc rối loạn, trở về sự bình tĩnh. Trong ngôi
nhà kia cũng yên tĩnh.

Đêm đã khuya, nước sông chảy róc rách, ánh sao mơ hồ, càng lộ ra sự

tĩnh lặng. Thị trấn nhỏ xa xa, ngọn đèn dầu thưa thớt, như thể đã lâm vào
ngủ say.

Mấy tên đàn em tựa vào cửa phòng nhỏ, câu được câu không hút thuốc,

trò chuyện. Cửa khoá chặt từ bên ngoài bằng một khoá sắt lớn. Cửa sổ cũng
dùng sắt che kín, người ở bên trong tuyệt đối không thể thoát.

Trong phòng rất chật hẹp còn chất đầy rơm củi, không khí lạnh thấm ướt

mặt đất, khắp nơi là mạng nhện, là chỗ khiến cho người ta vô cùng khó
chịu. Giản Dao ôm chặt người, mắt cá chân bất đắc dĩ bị dây thừng trói
chặt, chỉ có thể di chuyển trong phạm vi nhỏ. Hết lần này tới lần khác nghe
được tiếng huýt sáo ở chỗ này. Cô liếc Bạc Cận Ngôn bên cạnh. Tay chân
của anh cũng bị trói chặt, hai tay đặt trên đầu gối. Bóng đèn trên đỉnh đầu
chiếu sáng mặt anh, nhưng anh vẫn tao nhã, khí chất như trước.

"Này..." Giản Dao nói, "Nên huýt sáo sao? Bây giờ chúng ta sẽ lập tức bị

giết, anh không biểu hiện tối tăm phiền muộn được chút sao?"

Bạc Cận Ngôn đáp: "Anh đa mưu túc trí hơn người, tất nhiên không có

cảm xúc sa sút vô nghĩa. Có người nhất định sẽ tới cứu chúng ta."

Giản Dao vẫn còn hơi lo lắng: "Nếu như hắn không tới thì sao?"

"Nhất định hắn sẽ đến. Hắn còn không nỡ để cho anh chết đi."

Giản Dao im lặng một lát, dùng lưỡi dao giấu trong tay áo cắt dây thừng,

sau đó giấu về. Cái chiêu nhỏ này vẫn là trước kia Phương Thanh dạy cho
cô, cái gì đủ thứ đồ vật đều biết không ít. Cô đứng dậy đi tới trước mặt Bạc
Cận Ngôn, cắt dây thừng trên tay chân anh, sau đó nói: "Đợi lâu như vậy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.