ÁM LÂN - Trang 730

Lúc này sự bi ai đã biến mất trong mắt Bạc Cận Ngôn, chỉ còn lại màu

đen kịt không thấy đáy.

"Đúng vậy." Hắn nói bên tai Cố An, "Đôi mắt này...là của Phó Tử Ngộ.

Sau này cũng là của tao."

Anh bắn liền mấy phát, cuối cùng Cố An đã cạn sức, máu me mơ hồ nằm

trên đất. Trong nháy mắt, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh.

Bạc Cận Ngôn ngồi xổm một lúc, từ từ đứng lên bước về phía Giản Dao,

ôm lấy cô từ mặt đất lên. Đúng lúc này, trong bụi cỏ phía sau nhà gỗ truyền
đến tiếng động. Đó là tiếng giày giẫm trên đá. Bạc Cận Ngôn từ từ quay
đầu lại.

Nửa cơ thể người nọ ẩn trong bóng tối, trong tay còn cầm súng, thấp

giọng: "Cậu không nên tự mình nổ súng giết hắn."

Trước ba phút xảy ra vụ nổ. Lúc ấy bầu không khí còn nghiêm trọng trên

toà nhà. Tống Khôn bắn xong một phát, lại phát hiện Cố An đã trốn sau
tảng đá, nhất thời không tìm thấy góc để bắn. Trong lòng Tống Khôn tràn
đầy hận ý, quay đầu nhìn người nọ cách cửa ra vào gần nhất, cũng là người
vạm vỡ nhất, một trong những người đủ để đánh lại Cố An. Gã hung dữ
nói: "Cậu dẫn người bắt sống Cố An cho tôi. Dù chỉ còn một hơi cuối cùng,
cũng phải ném hắn như con chó đến trước mặt tôi."

Người nọ nhận lệnh đi. Tống Khôn quay đầu lại nhìn thấy Trịnh Thần

cầm di động, sắc mặt tối tăm phiền muộn. Tần Sinh bên cạnh cũng là vẻ
mặt âm trầm. Giọng Tống Khôn lại vô cùng bình tĩnh: "Loại trừ tai hoạ
này, trong nhà sẽ thái bình. Mọi chuyện trong tay Cố An, sau này dựa vào
các cậu."

Trịnh Thần gật đầu một cái, Tần Sinh vội nói: "Vâng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.