ÁM LÂN - Trang 759

Giản Dao và Triệu Khôn cầm súng giằng co, nhưng địch quá đông, thắng

bại đã rõ. Bạc Cận Ngôn thở dài: "Bỏ súng đi."

Giản Dao và Triệu Khôn hơi do dự, rồi bỏ súng xuống. Bạc Cận Ngôn và

Giản Dao bị trói chặt. Triệu Khôn tuy không bị trói, nhưng bị mấy khẩu
súng chĩa vào đầu, quỳ trên mặt đất, kết cục chỉ sợ sẽ thảm hại hơn.

Tống Khôn liếc nhìn tình hình, mới cảm thấy cơn tức trong lồng ngực

giảm đi đôi chút. Gã thản nhiên nhìn về phía Ôn Dung: "Thuốc giải đâu?"

Ôn Dung dường như hơi do dự: "Lão đại, anh cam đoan sau khi tôi đưa

thuốc giải, sẽ thả tôi ra dẫn bọn họ đi chứ? Yên tâm, tôi cam đoan sẽ để cho
hai người họ sống không bằng chết, bọn họ là kẻ thù chung của chúng ta,
cam đoan sẽ làm cho anh dễ chịu. Đến lúc đó tôi sẽ gửi ảnh hoặc video cho
anh."

Tống Khôn thoáng cười: "Tôi cam đoan thả cậu đi. Nhiều anh em ở đây

như vậy. Phật Thủ...có bao giờ nuốt lời chưa?"

Lời này thực sự là thật. Toàn bộ Phật Thủ ai mà chả biết lão đại một lời

đã định, danh dự hơn người? Vẻ mặt Tống Khôn bình tĩnh chờ, Ôn Dung
liếc nhìn mười mấy người xung quanh, như là đã có quyết định, ném súng
xuống. Tần Sinh liếc Tống Khôn, Tống Khôn gật đầu, vì thế Tần Sinh bỏ
súng đang chĩa vào Ôn Dung. Cục diện ba bên giằng co cứ thế nhanh chóng
giải trừ. Tội phạm và tội phạm đạt thành thoả thuận, toàn bộ cảnh sát biến
thành tù nhân.

Triệu Khôn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt ảm đạm. Giản Dao cắn chặt răng,

nhìn về phía Bạc Cận Ngôn. Anh phát hiện, cũng nghiêng đầu nhìn về phía
cô, sau đó đôi mắt thanh tịnh kia hơi nháy một cái, Giản Dao khẽ giật mình.

Lúc này Ôn Dung móc từ trong người ra một lọ thuỷ tinh, đầu tiên đổ ra

một viên, tự mình uống, sau đó đưa cho Tống Khôn: "Để cho các anh em
uống, chậm hơn gây ra bệnh cũng không hay."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.