ÁM LÂN - Trang 771

Anh thoáng cười: "Yên tâm, tuy kĩ năng của em tốt hơn anh, nhưng đuổi

bắt tội phạm quan trọng nhất là dựa vào đầu óc. Hơn nữa Bạc Cận Ngôn
mở mắt, bắn súng nhất định không kém em - nhất là buổi tối."

Giản Dao hơi ngơ ngác, còn chưa kịp có bất cứ phản ứng nào thì anh đã

ôm cô rồi xoay người rời đi. Giản Dao sững người một lúc. Trong căn
phòng này vừa xảy ra gió tanh mưa máu, hiện tại ngoài cô không ai còn
đứng, tất cả đều yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa đập vào cửa sổ. Cột chợt cúi đầu
mỉm cười, không cần phải lo lắng. Thông minh trầm ổn như Bạc Cận
Ngôn, mắt mù còn có thể bắt được tội phạm. Hiện tại anh đã mở mắt, chỉ là
một sát thủ liên hoàn, sao anh không bắt được chứ? Lòng cô bình tĩnh lại,
đột nhiên như tràn đầy sức lực. Cho dù dường như còn có tầng sương mù
bao phủ sâu trong lòng cô, khiến cho cô có cảm giác bất an, nhưng cô cũng
cảm giác được bọn họ cách ánh sáng cuối cùng đã không còn xa. Cô lập tức
chạy đến bên bàn, lấy hộp thuốc của Ôn Dung ra, ngồi xổm bên cạnh Triệu
Khôn, ra sức cầm máu, xử lý đơn giản vết thương. Cũng không biết thuốc
độc của Ôn Dung chia cho bao nhiêu người ăn, nhưng trong ngôi nhà này
có hơn mười, hai mươi người dường như đã trúng độc. Xung quanh im ắng,
chỉ có mỗi tiếng xột xoạt từ tay cô.

Cô cúi đầu bận rộn mấy phút, vô cùng chăm chú, ngay cả có người mở

mắt nhìn chằm chằm, cô cũng không phát hiện.

Đúng lúc này. Cô nghe thấy một tiếng nói yếu ớt, mỉm cười, vang lên sau

lưng: "Y." Ở giữa đám người té ngã trên mặt đất.

Giản Dao đột nhiên cảm thấy máu trong người lạnh ngắt.

Y.

Hi, J.

Tạ Hàm từng thân mật gọi cô như vậy. Nhưng phải chăng cô đã biết, tôi

từng gọi tên cô hàng trăm nghìn lần trong mộng. Chỉ vì để đổi lấy nụ cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.