ÁM LÂN - Trang 770

"Khâu Tự Cẩm!" Ôn Dung lảo đảo muốn tiến lên. Khâu Tự Cẩm và

Triệu Khôn ngã xuống, nhưng không chết.

Khâu Tự Cẩm khóc hô: "Bác sĩ! Anh đi mau! Bọn họ đều là người xấu!

Chị ấy muốn giết anh!"

Ôn Dung giật mình quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Giản Dao không

còn bị trói, đã nắm được khẩu súng dưới đất. Còn Triệu Khôn dù bị thương
nặng, lại ra sức, đẩy Khâu Tự Cẩm ra, giơ súng nhắm về phía Ôn Dung.
Hai bên là địch, Ôn Dung lập tức hoảng hốt, ngẩng đầu thấy vẻ mặt rưng
rưng cầu xin của Khâu Tự Cẩm. Hắn cảm nhận được sự đau nhức trong
lòng, hai hàng nước mắt chảy xuống, hắn cắn răng, xoay người chạy ra cửa.
Triệu Khôn vốn dùng hơi sức cuối cùng chống đỡ, lại thêm độc tố còn lưu
lại trong cơ thể, thấy hắn chạy đi, không chịu nổi nữa, súng rời tay, người
trượt ngã xuống. Bạc Cận Ngôn quát lên: "Triệu Khôn! Ráng chịu! Anh đã
kiên trì đến ngày hôm nay rồi! Không thể chết như vậy!"

Trong lòng Giản Dao đau đớn, vội chạy ra đỡ Triệu Khôn, lại ngẩng đầu

nhìn về phía cửa ra vào, lúc này bóng tối tràn ngập, trong gió còn có hạt
mưa, đâu còn thấy bóng dáng Ôn Dung. Giản Dao vội hỏi: "Anh thế nào
rồi?"

Sắc mặt Triệu Khôn trắng bệch, đã hôn mê, nhưng người vẫn còn sức.

Giản Dao thả anh ta xuống, quay người cắt dây thừng cho Bạc Cận Ngôn,
còn Khâu Tự Cẩm nằm trên mặt đất không nhúc nhích, máu không ngừng
chảy ra, đã cạn sức rồi.

"Cận Ngôn, tiếp theo làm thế nào đây?" Giản Dao vội hỏi.

Bạc Cận Ngôn cúi đầu nhìn cô, đột nhiên súng trong tay cô bị anh cướp

đi. Giọng anh trầm thấp mà có lực: "Anh đuổi theo, hòm thuốc của Ôn
Dung vẫn còn đây, cấp cứu cho Triệu Khôn, anh ta không thể chết được."

Giản Dao nhìn anh: "Nhưng mà..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.