ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 147

Neumarkterstrasse. Đó là một toà nhà lớn màu xám không có gì đặc biệt,
khó có thể phân biệt được với những toà nhà xung quanh.
Bên trong, trên tầng ba, sếp cơ quan, thanh tra Otto Joachim đang xem một
bức điện. Ông ta đọc nó hai lần, rồi với tay nhấc chiếc điện thoại đỏ trên
bàn.
***
Ngày thứ sáu.
Munich, Đức.
Sáng hôm sau, trên đường đi đến phòng thí nghiệm hoá học, Otto Schmidt
nghĩ lại câu chuyện trao đổi với người Mỹ tối hôm trước. Cái mẫu kim loại
đó có thể từ đâu ra nhỉ? Một vật mà ông chưa bao giờ thấy. Và cái người
Mỹ kia đã làm cho ông ta ngạc nhiên.
Ông ta nói là quan tâm tới những người khách đi trên chiếc xe bus. Vì sao?
Bởi vì tất cả họ đều là những nhân chứng trước cái đĩa bay kia ư? Phải
chăng họ sẽ được khuyến cáo là không được bàn tán? Nếu vậy thì vì sao
người Mỹ kia đã không khuyến cáo mình?
Có chuyện gì lạ vậy, vị giáo sư kết luận. Ông ta vào trong phòng thí
nghiệm, cởi áo khoác treo lên móc và mặc lên người cái áo choàng rỏi bước
lại chiếc bàn nơi ông ta đã làm việc nhiều tuần nay với một thí nghiệm hoá
học. Nếu thành công, ông ta nghĩ, điều nầy có thể có nghĩa là một giải
Nobel. Ông ta nhấc cái cốc đựng nước tinh khiết và rót vào một bình chứa
đựng một thứ chất lỏng màu vàng. Lạ nhỉ. Mình không nghĩ là nó lại có
màu vàng sáng thế nầy.
Tiếng nổ thật là khủng khiếp. Căn phòng thí nghiệm nồ tung, và những
mảnh thuỷ tinh cùng với những mảnh thịt người văng tung toé lên những
bức tường.
Điện khẩn.
Tối mật.
BFV gửi Phó giám đốc NSA.
Không ghi chép lại.
Bản số 1 duy nhất.
Trích yếu: Chiến dịch Ngày Tận Thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.