ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 184

một mẩu giấy vào tay Mann. - Tất cả những gì ông phải làm là viết. Tôi xin
lỗi. Hãy tha thứ cho tôi…
- Có thế thôi hả? - William ngước mắt lên vẻ u muội.
- Thế thôi. Và rồi chúng tôi sẽ đi khỏi đây.
Ông ta đột nhiên cảm thấy phấn chấn. Vậy là chuyện chỉ có thế Họ là
những kẻ cuồng tín. Ngay sau khi họ đi, mình sẽ gọi cảnh sát và cho bắt
hết. Mình sẽ kiện để những kẻ khốn kiếp nầy bị treo cổ.
- Viết đi ông Mann.
Ông ta thấy khó tập trung đầu óc.
- Anh nói anh muốn tôi viết gì hả?
- Hãy viết, "Tôi xin lỗi. Hãy tha thứ cho tôi".
- Phải. - Ông ta cầm bút một cách khó khăn, cố tập trung và bắt đầu viết.
"Tôi xin lỗi. Hãy tha thứ cho tôi!"
Gã nhặt mảnh giấy từ tay Mann, những ngón tay cầm sát mép giấy.
- Ông Mann, thế là tốt. Thấy dễ dàng chưa?
Căn phòng bắt đầu quay cuồng.
- Phải. Cảm ơn. Tôi đã hối hận. Bây giờ thì các anh đi chứ?
- Tôi thấy là ông thuận tay trái?
- Sao cơ?
- Ông thuận tay trái.
- Đúng.
- Gần đây, vùng nầy có nhiều tội phạm, ông Mann. Chúng tôi sẽ để cho ông
giữ khẩu súng nầy.
Mann cảm thấy một khẩu súng được đặt vào bàn tay trái mình - Ông có biết
sử dụng một khẩu súng như thế nào không?
- Không.
- Rất đơn giản. Ông dùng như thế nầy nhé… - Gã ta đàn ông nâng khẩu
súng lên thái dương William và miết ngón tay của ông chủ nhà băng lên cò
súng.
Một tiếng nổ bị bóp nghẹt. Mẩu giấy dính máu được thả xuống sàn nhà.
- Thế là xong, - một trong hai gã nói. - Chúc ngủ ngon, ông Mann.
Điện khẩn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.