ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 222

- Không, không, người phụ nữ khác. Dáng cao, mảnh mai, trong bộ đồ
trắng tinh.
Robert nghĩ một chút. Không có ai khác nói tới một người phụ nữ thứ hai
cả.
- Tôi nghĩ là ông nhầm.
- Không, tôi không nhầm, - Bushfekete bướng bỉnh. - Có hai người phụ nữ
ở đó.
Robert bực bội.
- Khi tay thợ ảnh kia chụp cho chúng tôi trước cái đĩa bay, cô ta đứng ngay
cạnh tôi. Cô ta đẹp lắm. - Ông ta ngừng lời. - Có điều tôi không nhớ là có
nhìn thấy cô ta ở trên xe hay không. Có thể là cô tả ngồi đâu đó ở phía sau.
Tôi còn nhớ là trông cô ấy hơi xanh. Tôi đã hơi lo cho cô ấy.
- Khi tất cả trở về xe thì ông có thấy cô ta không? - Robert chau mầy.
- Về điều nầy thì tôi không thể nói được, bởi tôi quá xúc động với cái đĩa
bay nên không còn để tâm tới gì khác nữa.
- Có chuyện gì không ổn ở đây rồi. Có thể là có mười một nhân chứng chứ
không phải mười chăng?Mình sẽ phải kiểm tra lại điều đó, Robert nghĩ.
- Cám ơn ông Bushfekete, anh nói.
- Có gì đâu. Chúc may mắn.
- Cám ơn, - Bushfekete mỉm cười. Ông ta không cần may mắn. Không cần
nữa. Một khi đã có cái bàn tay của một sinh vật lạ thật sự trong tay mình.
Đêm hôm đó, Robert gửi báo cáo cuối cùng cho tướng Hilliard.
- Tôi đã có tên ông ta. Lasol Bushfekete. Ông ta có một gánh tạp kỹ đang
lưu diễn ở Sorpon, Hungary.
- Đó là nhân chứng cuối cùng phải không?
- Vâng, thưa ngài. - Robert lưỡng lự một giây. Anh đã toan nói tới người
khách thứ tám, nhưng rồi anh quyết định phải chờ cho tới khi kiểm tra lại
đã. Điều đó không chắc đã có thật.
- Cám ơn, ông sĩ quan. Tốt lắm.

Điện khẩn.
Tối mật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.