Sidney Sheldon
ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ
Dịch giả : Nguyễn Bá Long
Chương 35
Ngày thứ mười lăm.
Robert Bellamy ở vào một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Có thể có một
nhân chứng thứ mười một không nhỉ?Và nếu có thì tại sao lúc trước không
hề có ai khác nhắc tới cô ta? Người nhân viên bán vé cho chuyến xe bus đó
đã nói với anh rằng chỉ có bẩy hành khách. Robert tin rằng tay chủ gánh tạp
kỹ đã nhầm lẫn. Lờ nó đi thật là một việc dễ dàng với giả thiết rằng điều đó
không có thật, nhưng quá trình huấn luyện của Robert lại không cho phép
làm thế. Anh quả có kỷ luật. Câu chuyện của Bushfekete phải được kiểm
tra lại. Bằng cách nào? Robert đã rất băn khoăn về chuyện đó. Hans
Beckerman. Người lái chiếc sẽ đó sẽ biết.
- Anh đăng ký điện thoại gọi cho Hãng Sunshine. Trụ sở hãng đóng cửa.
Trong danh bạ vùng Kapel không có một Hans Beckerman nào cả. Mình sẽ
phải đi Thuỵ Sĩmột lần nữa và giải quyết chuyện nầy, Robert nghĩ. Mình
không thể bỏ bất kỳ một dấu vết gì.
Khi Robert đến tới Zurich thì trời đã khuya. Bầu không khí lạnh và trong
lành, trăng sáng. Robert thuê một chiếc xe và chạy theo con đường giờ đây
đã quen dẫn tới cái làng Kapel nhỏ bé. Anh chạy ngang ngôi nhà thờ và
dừng lại trước cửa nhà Hans Beckerman, hiểu rằng mình đang bám vào một
sự cầu may. Căn nhà tối om. Robert gõ cửa và chờ. Anh gõ cửa một lần
nữa, run lên vì không khí lạnh giá của trời đêm.
Sau cùng thì vợ Beckerman cũng ra mở cửa. Chị ta choàng trên người một
cái áo choàng vải thô bạc màu.
- Dạ?
- Chị Beckerman, tôi không biết chị có còn nhớ tôi không? Tôi là người
phóng viên đang viết bài về Hans đây. Xin lỗi vì đã làm phiền chị vào lúc
khuya khoắt thế nầy, nhưng thật tôi rất cần nói chuyện với chồng chị.
- Chỉ có sự im lặng đáp lời anh.