ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 229

- Vâng. Chúng em đang trên đường tới Áo, nhưng Monte có chút việc cần
phải làm ở đây trước đã. Tối nay chúng em sẽ lên đường. Anh làm gì ở
Rome thế?
- Anh đang lo nốt một chút cỏng việc.
Chạy trốn vì cái mạng sống của anh. Đó là công việc cuối cừng của anh
đấy. Anh đã thôi rồi, em yêu ạ. Từ giờ, chúng mình sẽ luôn ở bên nhau, và
không gì có thể chia cắt chúng ta nữa. Hãy bỏ Monte và trở về với anh đi!
Nhưng anh không thể nói nên lời. Anh đã gây cho cô đủ điều rồi. Cô đang
hạnh phúc với cuộc sống mới của cô. Hãy cứ để như thế, Robert nghĩ
.
- Trông anh mệt mỏi lắm. - Cô nhìn anh chăm chú.
- Anh vừa phải chạy loăng quăng một chút. - Anh mỉm cười.
Họ nhìn vào trong mắt nhau, và điều kỳ diệu kia vẫn còn đó. Sự thèm khát
cháy bóng, và những kỷ niệm, tiếng cười cùng sự thông cảm.
Susan cầm lấy tay anh trong hai bàn tay cô và dịu dàng nói:
- Robert. Ôi, Robert. Em muốn chúng mình…
- Susan…
Và đúng lúc đó, một người đàn ông vạm vỡ trong bộ đồng phục tài xế bước
đến bên Susan.
- Thưa bà Banks, xe đã sẵn sàng.
- Cám ơn. - Cô quay sang Robert. - Em xin lỗi. Em phải đi bây giờ đây. Xin
anh tự chăm sóc lấy mình.
- Chắc chắn rồi.
Anh đứng nhìn theo cô. Có bao nhiêu điều anh muốn nói với cô. Cuộc sống
đầy những chuyện có tính chất thời điểm. Thật vui lại được thấy Susan,
nhưng mà có chuyện gì trong đó khiến anh thấy lo lẳng nhỉ? Tất nhiên rồi.
Sự trùng hợp. Lại một sự trùng hợp.
Anh gọi taxi đi về khách sạn Hassler.
- Chúc mừng đã trở lại, ông sĩ quan.
- Cám ơn.
- Tôi sẽ cho một người hầu phòng mang hành lý cho ông.
- Khoan! - Robert nhìn đồng hồ. 10 giờ tối. Anh muốn lên gác và ngủ một
giấc, nhưng trước hết anh phải lo chuyện hộ chiếu đã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.