ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 260

khốn nạn.
Còn một phòng trống ở khách sạn nầy.
- Tôi muốn xem qua nó. - Pier nói.
Một viên phó quản lý đưa Pier lên gác.
- Đó là một trong những phòng đẹp nhất của khách sạn chúng tôi.
Căn phòng đẹp thật.
- Tôi cho là cũng được. Ông sĩ quan là người rất đặc biệt, ông phải biết thế.
- Pier nói vẻ kiêu kỳ.
Cô ta lấy cái phong bì thứ hai ra, mở phong bì vào nhìn vào bên trong, Nó
đựng một cái vé xe lửa đi Buđapest mang tên sĩ quan Robert Bellamy. Pier
nhìn chằm chằm vào tấm vé, bối rối. Cái trò gì thế nầy nhỉ? Cô ta để lại tấm
vé trên chiếc bàn cạnh giường.
- Thế nào? - Khi Pier xuống xe, Robert hỏi.
- Tốt cả.
Nơi dừng cuối cùng nhé.
Lần nầy là khách sạn Leonardo da Vinci. Robert trao cho Pier cái phong bì
thứ ba.
- Tôi muốn cô…
- Em biết.
Bên trong khách sạn, một nhân viên nói:
- Vâng, đúng là chúng tôi còn một phòng hạng nhất rất tốt, thưa tiểu thư.
Cô nói là khi nào thì ông sĩ quan sẽ đến nhỉ?
- Sau một giờ. Tôi muốn kiểm tra căn phòng trước xem có được không?
- Tất nhiên rồi, thưa cô.
Khu phòng nầy còn sang trọng hơn cả hai khu phòng trước. Viên phó quản
lý cho cô xem phòng ngủ rộng rãi với một cái giường có trướng phủ ở giữa
phòng.
Thật là một sự lãng phí, Pier nghĩ. Một đêm nghỉ ở đây đối với mình là cả
một gia tài. Cô lấy ra chiếc phong bì thứ ba và ngó vào trong. Nó chứa một
vé máy bay đi Miami, Florida. Pier để chiếc phong bì lên trên giường.
Viên phó quản lý đưa Pier trở lại phòng khách.
- Chúng tôi có ti vi màu, - Ông ta bước lại gần chiếc ti vi và bật nó lên. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.