ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 268

Sidney Sheldon

ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ

Dịch giả : Nguyễn Bá Long

Chương 38

Cô lang thang dọc theo các đường phố lớn, dường như không biết là mình
đang đi đâu. Từ cái vụ tai nạn khủng khiếp đó đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ?
Cô không đếm được nữa. Cô mệt mỏi đến mức khó khăn lắm mới nghỉ
ngơi được. Cô khát nước một cách khủng khiếp, nhưng không phải là thứ
nước bị ô nhiễm mà những người trái đất vẫn uống, mà phải là nước mưa
trong sạch. Cô cần có thứ chất lỏng tinh khiết để phục hồi sự sống trong cô,
để có lại sức khoẻ mà tìm lại cái bộ phận tinh tế trong cái máy phát. Cô
đang đuối sức.
Cô bước loạng choạng và đâm sầm vào một người đàn ông.
- Ô. Nhìn xem. - Người chào hàng Mỹ nhìn cô kỹ hơn và mỉm cười. - Xin
chào. Không ngờ lại đụng vào cô như thế nầy.
Một con búp bê tuyệt vời làm sao v âng, có gì mà không ngờ.
- Cô từ đâu tới cô bé?
- Hệ mặt trời thứ bảy của các thiên hà.
- Tôi thích những cô gái hài hước. Cô đang đi đâu thế? - Ông ta cười phá
lên.
- Tôi không biết. - Cô lắc đầu. - Ở đây, tôi là một người lạ.
- Cô đã ăn tối chưa? Lạy chúa, mình nghĩ mình đang gặp may đây.
- Chưa. Tôi không thể ăn được đồ ăn của các vị.
Mình đã vớ phải một người kỳ quặc thật sự đây. Nhưng là một người đẹp.
- Cô đang ở đâu?
- Tôi chẳng ở đâu cả.
- Cô không ở cả khách sạn à?
Một khách sạn ư? - Cô đã nhớ. Những cái hộp cho lữ khách.
- Không. Tôi phải tìm một nơi nào đó để ngủ. Tôi rất mệt.
Ông ta ngoác mồm cười.
- Ồ tôi có thể lo chuyện đó. Sao cô không lên phòng khách sạn của tôi nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.