ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 41

là một thực tiễn chung tại bệnh viện cấp cứu tiền phương.
Các bác sĩ thường kiểm tra hai hoặc ba bệnh nhân một lượt và đưa ra những
phán quyết vắn tắt về việc sẽ cố cứu lấy ai trong số họ. Vì những lý do mà
chính cô cũng không thật rõ, Susan chỉ nhìn thân thể bằm dập của Robert
Bellamy và hiểu rằng cô không thể để anh chết được. Có phải đó chính là
cậu em trai mà cô muốn cứu sống hay không? Hay còn là điều gì nữa. Cô
đã kiệt sức và quá mệt mỏi với công việc, nhưng thay cho việc nghỉ ngơi,
cô đã dành mọi thời gian rỗi để chăm sóc anh.
Susan đã xem xét lý lịch bệnh nhân của anh. Một phi công và một huấn
luyện viên cừ khôi, đã có một huân chương Chữ thập Hải quân. Nơi sinh
của anh là Harvey, bang Illinois, một thành phố công nghiệp nhỏ ở phía
nam Chicago. Anh đã gia nhập Hải quân sau khi tốt nghiệp cao đẳng và đã
huấn luyện ở Pensacola. Anh chưa có vợ.
Mỗi ngày, trong khi Robert Bellamy đang bình phục, mấp mé giữa làn ranh
giới mỏng manh của sự sống và cái chết, Susan đều thì thầm bên tai anh.
- Cố lên, chàng thuỷ thủ. Em đang đợi anh đấy.
Một đêm, sáu ngày sau khi anh được mang vào bệnh viện, khi anh đang
lảm nhảm trong một cơn mê sảng, đột nhiên Robert ngồi thẳng dậy trên
giường, nhìn Susan, và nói một cách rõ ràng:
- Không phải là giấc mơ. Đúng cô thật.
Susan cảm thấy tim cô nẩy lên.
- Vâng, - Cô nói khẽ khàng. - Thật là em mà.
- Tôi nghĩ là tôi đang nằm mê. Tôi nghĩ là tôi đã lên thiên đường và Chúa
sai cô đến với tôi đấy.
Cô nhìn vào mắt Robert và nói đầy vẻ nghiêm túc.
- Nếu để anh chết, thì thà là em giết anh.
Anh đưa mắt nhìn quanh phòng điều trị.
- Tôi… ở đâu thế nầy?
- Bệnh viện dã chiến số 12 tại Củ Chi.
- Tôi đã ở đây bao lâu rồi?
- Sáu ngày.
- Eddie, cậu ấy…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.