ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 42

- Em thật buồn.
- Tôi phải nói với ngài Đô đốc.
Cô cầm lấy tay anh và dịu dàng nói:
- Ông ấy biết rồi. Ông ấy đã đến đây thăm anh.
Robert ứa nước mắt.
- Tôi căm ghét cuộc chiến tranh khốn nạn nầy. Không thể nào nói lên được.
***
Từ thời điểm đó trở đi, sự hồi phục của Robert đã làm cho các bác sĩ ngạc
nhiên.
- Chúng ta sắp chuyển anh ta đi khỏi đáy được rồi, - họ nói với Susan. Và
cô cảm thấy choáng váng.
Robert không hề biết một cách chính xác là anh đã yêu Susan từ khi nào.
Có thể là lúc cô đang thay băng cho anh và cô thì thầm khi họ nghe tiếng
bom rơi gần đó. "Họ đang chơi bài ca của chúng ta đấy".
Hoặc có thể là khi họ bảo Robert rằng anh đã đủ sức để được đưa về bệnh
viện Walter Reed ở Washington nằm dưỡng bệnh, và Susan nói: "Anh nghĩ
là em sẽ ở lại đây và để cho một cô y tá khác được chăm sóc cái thân thể
tuyệt vời nầy ư? Ồ, không. Em sẽ xoay xở mọi cách để được cùng đi với
anh!
Họ cưới nhau hai tuần sau đó. Robert phải mất một năm mới bình phục
hoàn toàn, và suốt thời gian đó Susan chăm sóc cho mọi nhu cầu của anh,
ngày và đêm. Anh chưa bao giờ gặp một ai giống như cô và cũng chưa bao
giờ anh có thể tưởng tượng mình lại yêu ai đến như vậy. Anh yêu lòng trắc
ẩn và sự nhạy cảm ở cô, tình yêu nồng nàn và sức sống mãnh liệt của cô.
Anh yêu vẻ đẹp và tính hài hước của cô.
Vào lần kỷ niệm ngày cưới đầu tiên, anh nói với cô "Em là người phụ nữ
đẹp nhất, tuyệt vời nhất, thân thương nhất trên đời nầy. Trên trái đất nầy
không có ai có sự nồng ấm, hóm hỉnh và thông minh như em".
Và Susan đã ôm lấy anh thật chặt, thầm thì bằng cái giọng mũi nhưng trong
trẻo của cô: "Anh cũng vậy em biết".
Họ chia xẻ với nhau không chỉ tình yêu. Họ thật sự ham muốn cũng như
tôn trọng nhau. Tất cả bạn bè đều như ghen tị và mừng cho họ. Bất kỳ khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.