ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 139

đàng hoàng, có trách nhiệm của một người đàn ông. Vậy mà, quá khứ đã
qua lại trở thành hiện thực đau xót, người đàn ông phong thái đạo mạo kia
và mình chính là hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời chị
nhưng cũng hủy hoại hạnh phúc cả đời của chị, thậm chí, cả tính mạng của
chị.

Bầu không khí căng thẳng bỗng nhiên dịu lại, ánh mắt hung dữ nảy

lửa vừa rồi như thể bị phủ lên một tầng khói mỏng. Chị gái, chị gái ruột của
anh, đúng vậy, đâu đó trong đầu anh bỗng thấp thoáng hiện ra nụ cười ấm
áp của chị và cả dáng người xanh xao tiều tụy của chị.

Vu Phong.

Thao Thao.

Chị đã mất đi tình yêu của mình.

Chị đã mất đi đứa con trai của mình.

Gia đình tan nát, đổ vỡ ngay trước mắt chị, chị đã không thể chịu nổi,

mắc bệnh ngày một nặng, có lẽ mọi gửi gắm của một người đều đã tan biến
vào hư không, chị từ từ rơi vào vòng xoáy trống rỗng vô biên, không ai
giúp đỡ, cho đến khi vòng xoáy đó nuốt chửng cả người chị.

“Chị…”

Anh nghẹn ngào gọi một tiếng, cánh mũi hơi đỏ, mọi chuyện trong

quá khứ bỗng chốc ùa về giống như những mũi kim đâm vào tim buốt nhói.
Hứa Dương vốn đang khuyên can, thấy Vu Phong nhắc lại chuyện cũ, vội
khuyên anh ta đừng nên nghĩ ngợi nhiều, có điều thật không ngờ, người đàn
ông trước mặt đã sải bước ra khỏi đồn công an mà không nói một lời nào,
chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngày một xa khuất khỏi hành lang. Tô Duyệt
Duyệt một tay ôm Bồn tắm nhỏ, một tay gỡ kính, cô không biết rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy Doanh Thiệu Kiệt đang phải gánh chịu nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.