Chỉ nghe thấy cô gái bên cạnh dè bỉu nói: “Đồ tỉnh lẻ!”
Tô Duyệt Duyệt “ớ” lên một tiếng, hỏi: “Emma, ai là đồ tỉnh lẻ?”
Emma lập tức lấy lại vẻ mặt bình thường, lấp liếm nói: “Tôi có nói gì
đâu.”
Tô Duyệt Duyệt nghĩ bụng rõ ràng mình nghe thấy cô ta nói vậy
nhưng vì sao cô ta lại phủ nhận chứ? “Đồ tỉnh lẻ” mang nghĩa chê bai, dè
bỉu người khác, cô ta nói vậy, hẳn là nói tới một người đàn ông.
Chuông diện thoại đột nhiên reo vang, Tô Duyệt Duyệt mỉm cười,
bấm vào nút nghe: “A lô!”
“Là tôi đây, sao cô không ở phòng làm việc?” Đầu dây bên kia là
giọng nói như tiếng suối chảy giữa khe núi của Tống Dật Tuấn, Tô Duyệt
Duyệt nghe vậy, sững người nhưng chợt nhớ anh đã nói với mình rằng thứ
Năm sẽ quay lại, vội trả lời: “Ồ, Emma mời tôi ăn trưa.”
“Vậy cô cứ vui vẻ nhé, tôi đi họp đây.”
“Vâng.”
Tô Duyệt Duyệt đang chờ đợi người đàn ông ở đầu dây bên kia nói
thêm dăm ba câu nữa nhưng đối phương đã vội vàng dập máy. Chỉ nghe
thấy tiếng Emma đứng bên cạnh giễu cợt: “Sao thế? Anh ta tới đốc thúc,
giám sát công biệc của cô hay của tôi?”
“À, có lẽ không nhìn thấy chúng ta nên mới hỏi thăm thôi.”
“Vậy à?”
Emma cười thầm, sự đốc thúc giám sát của anh ta e rằng đã quá muộn,
việc cần làm cô đã làm xong cả rồi, theo trực giác của người phụ nữa mách
bảo, cô ta đoán Tống Dật Tuấn có tình cảm đặc biệt với Tô Duyệt Duyệt