ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 211

Một nam đồng nghiệp đeo kính cận dày cộp thuộc phòng IT chào cô

một tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc. Lúc này Tô Duyệt Duyệt mới phát
hiện thấy đèn tuýp đã bật sáng trưng từ bao giờ, trong phòng làm việc rộng
thênh thang này, ghế ngồi nào cũng trống không.

Đã bảy giờ rồi.

Không để ý, thoắt cái đã bảy giờ rồi.

Đây là Bắc Kinh, cô không cần phải đi nhờ xe, cũng vì lẽ đó mà đã

mấy ngày nay cô không có lý do gì để nhắn tin cho Doanh Thiệu Kiệt. Mỗi
khi cầm điện thoại lên, lại cảm thấy chẳng có cớ gì gọi cho anh, thế là, lại
đặt điện thoại lên bàn. Trong mười giây tiếp theo, cô thực hiện động tác vô
nghĩa này thêm một lần nữa.

“Thưa tiểu thư Tô Duyệt Duyệt, hiện là mười chín giờ năm phút tối

theo giờ Bắc Kinh, sếp của tiểu thư là tôi đây ra lệnh cho tiểu thư mau
chóng tan làm.”

Tay vừa để lên bàn phím, Tống Dật Tuấn đã đứng ngay trước mặt, giơ

tay lên, hướng mặt đồng hồ về phía Tô Duyệt Duyệt. Hôm nay khác với
bình thường, Tống Dật Tuấn mặc một chiếc áo len màu kem nhạt, bên
ngoài khoác áo măng tô da, mùi da nhẹ dịu toát lên vẻ lịch lãm. Tô Duyệt
Duyệt có lẽ ngồi trong phòng điều hòa nên hơi nóng, mặt đỏ hồng, thấy
Tống Dật Tuấn quan tâm tới mình, lại đỏ thêm một chút.

“Đi nào!” Tống Dật Tuấn làm vẻ thu dọn đồ củaTô Duyệt Duyệt, lúc

này cô mới đứng dậy, kết thúc “cuộc chiến” ngày hôm nay. Mùa đông ở
Bắc Kinh khác với miền Đông, tuyết rơi xuống đất sẽ tích tụ lại một chỗ,
khô cong, giẫm chân lên nghe “lách tách”.Tô Duyệt Duyệt cảm thấy rất thú
vị, cứ thế đi lên trước, giẫm vào chỗ tuyết sâu không có người qua lại,
Tống Dật Tuấn nhìn theo bóng cô, cười tủm tỉm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.