ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 213

Bữa tối đồ ăn thường rất rẻ, họ vào một quán ăn cách chỗ đắp tuyết

không xa, ăn tạc tương miến Bắc Kinh[1]. Đây là bữa tối rẻ nhất mà Tống
Dật Tuấn ăn trong nửa năm qua, chốn xa hoa không nói làm gì, ngay cả
những quán bình dân nhất cũng không có giá rẻ như ở đây. Tống Dật Tuấn
đẹp trai ngời ngời, mặc áo choàng da đã thu hút sự chú ý của một vài cô gái
có lẽ là học sinh, anh vẫn giữ thói quen cười tủm tỉm, dáng vẻ ăn mì cũng
rất nho nhã. Tô Duyệt Duyệtkông nhìn anh, ăn ngấu nghiến “tạc tương
miến Bắc Kinh trong truyền thuyết”, tấm tắc khen: “Ngon quá!”

[1] Một loại mì xào.

“Đúng vậy, rất ngon.”

“Hì hì, để tôi nói cho anh biết, kỳ thực tôi nấu mì cũng rất ngon, đạt

đẳng cấp thượng hạng đấy nhé!”

“Thật á?” Tống Dật Tuấn hỏi lại, nói như vậy, cô ấy còn là một cô gái

giỏi bếp núc ư?

“Đúng vậy, sau này có cơ hội tôi sẽ nấu cho anh ăn.” Tô Duyệt Duyệt

cười đáp lời anh.

Tống Dật Tuấn lại nói tiếp: “Xem ra dạ dày của bạn trai cô đã bị cô

trói rất chặt rồi.”

Kỳ thực, trong lòng anh hiểu rõ Tô Duyệt Duyệtchưa có bạn trai.

“Tôi chưa có bạn trai.” Xoay tròn đôi đũa trên tay,Tô Duyệt Duyệt

cười gượng gạo, có lẽ, ở trước mặt Mèo con, cô lại không cảm thấy thế
nhưng khi bị một người đàn ông, hơn nữa còn là cấp trên của mình nói như
vậy, cô cảm thấy rất bối rối, thậm chí có chút tự ti, lớn như thế này rồi mà
vẫn chưa có người yêu, có lẽ mình không đủ xinh đẹp, đến một người theo
đuổi cũng chẳng có, thời sinh viên còn ở ký túc xá, cô thường cảm thấy cô
đơn. Còn khi đã đi làm, Tô Duyệt Duyệt phát hiện thấy mối quan hệ giao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.