ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 214

tiếp của cô cũng bị thu hẹp lại, đừng nói là được người khác theo đuổi, tìm
được một người chị hay người em gái hiểu mình cũng có vẻ rất khó.

“Bố mẹ cô không giục à?”

“Giục tôi?” Tô Duyệt Duyệt hút nốt sợi mì cuối cùng vào miệng, lau

đôi môi dính dầu bóng loáng, nói: “Không giục, có điều, tôi cũng không rõ,
có lẽ các cụ cũng sốt ruột rồi.”

Mỗi dịp Tết về nhà, bố mẹ cô thỉnh thoảng cũng nhắc tới con gái của

người này, người kia sắp lấy chồng, đến cô gái thấp béo trông chẳng ưa
nhìn tẹo nào ở cùng làng cũng đã lấy chồng rồi. Đương nhiên, nhìn chung,
thái độ của bố mẹ vẫn rất thông cảm với con gái. Có điều, chỉ một hai năm
nữa thôi, thế nào họ cũng sẽ giục cô. Tô Duyệt Duyệt nói, “công việc, kết
hôn, sinh con” chính là quỹ đạo của đời người, dù hạnh phúc tới đâu, đa số
con người vẫn muốn quay về điểm khởi đầu.

Tống Dật Tuấn không nói thêm về chuyện này nữa, đối với anh,

những thông tin đó đã quá đủ rồi. Anh chuyển sang nói một số chủ đề khác,
sau khi trả tiền xong thì cùng Tô Duyệt Duyệt rời khỏi quán ăn.

“Anh không cần hóa đơn à?”

Tới nơi tràn ngập tuyết không có ai quấy rầy đó, Tô Duyệt Duyệt đột

nhiên nhớ tới hóa đơn nhưng Tống Dật Tuấn lại thản nhiên nói: “Có vài
chục tệ thôi mà.”

“Ớ!”

“Sao thế? Cô sẽ không bảo tôi rằng, cô muốn từ bỏ nơi ngập tuyết này,

quay lại lấy hóa đơn đấy chứ?” Tống Dật Tuấn đã xắn ống tay áo, bắt đầu
đắp quả cầu tuyết, Tô Duyệt Duyệt đứng ngẩn tò te một lúc mới tham gia
đắp tuyết cùng anh. Ánh trăng mông lung nhưng đã có ánh điện bù đắp cho
sự thiếu hụt mà thiên nhiên mang lại này, ánh sáng trở nên hoàn mỹ hơn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.