ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 316

“Những lời này, lẽ ra tôi phải nói với cậu mới đúng chứ!”

“Thiệu Kiệt, anh không cần tiếp tục điều tra nữa đâu. Chuyện của

Trương Quảng Minh, anh không cần điều tra thêm bất cứ điều gì nữa.”

“Tôi không sao, tôi chỉ muốn nói rằng, anh đừng có tốn công vô ích

nữa.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ ho nhẹ mấy tiếng. Doanh Thiệu
Kiệt có thể nghe thấy rất rõ ràng. Trước đó, khi biết người này bị ốm ở Bắc
Kinh, anh chỉ nghĩ là anh ta đang trốn chạy, không ngờ lại ốm thật. Doanh
Thiệu Kiệt giảm tốc độ xe lại, hỏi: “Chuyện của Trương Quảng Minh, tôi
chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, không chỉ riêng Trương Quảng Minh mà cả
một số người khác nữa, tôi sẽ điều tra hết mọi chuyện.”

“Điều tra cho rõ ràng? Ha ha, Doanh Thiệu Kiệt, anh có biết mình

đang đi trên con đường như thế nào không? Nếu không phải vì mối quan hệ
giữa hai chúng ta thì tôi đã không gọi điện để nhắc anh rồi, anh…”

“Tôi biết rõ mình đang làm gì.” Doanh Thiệu Kiệt nói rất dứt khoát.

Tống Dật Tuấn lại ho khẽ vài tiếng nữa, cười hỏi: “Tất cả chúng ta đều chỉ
là đi làm thuê cho người khác, hà tất phải ép nhau đến bước đường cùng?”

“Dật Tuấn, tôi đang lái xe, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi cúp máy

đây.”

“Tô Duyệt Duyệt cũng đang ở trên xe à?”

“Đúng vậy.”

“Sau này, tôi sẽ làm những chuyện đó.” Vừa chuyển chủ đề, Tống Dật

Tuấn đã đề cập ngay tới Tô Duyệt Duyệt. Doanh Thiệu Kiệt khựng lại, bàn
chân bất giác ấn mạnh xuống phanh xe, chỉ nghe thấy xe phía sau bấm còi
inh ỏi. Tô Duyệt Duyệt vô cùng sợ hãi, không hiểu Doanh Thiệu Kiệt đang
nói chuyện gì với Tống Dật Tuấn - người đã biệt tích nhiều ngày nay rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.