ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 351

Xét đi xét lại, Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn chẳng có điểm gì xuất sắc,

nổi trội cả. Cũng chính vì nguyên nhân này mà cô luôn khiến người khác có
cảm giác khinh khỉnh. Tống Dật Tuấn thích cô, thật sự đã thích cô, anh
không đòi hỏi ở cô bất cứ một sự báo đáp nào. Tô Duyệt Duyệt biết rõ trái
tim anh, vòng tay anh lúc nào cũng luôn rộng mở, ấm áp, cho dù Doanh
Thiệu Kiệt một mực khẳng định là Tống Dật Tuấn chỉ đang giả vờ, đang
đóng kịch trước mặt mình, cô cũng hoàn toàn không bao giờ nghi ngờ tình
cảm mà anh dành cho cô.

“Hết khóc rồi chứ?” Tống Dật Tuấn hỏi, Tô Duyệt Duyệt khẽ lắc đầu.

Hành lang lúc này rất vắng vẻ. Đây quả là một địa điểm rất an toàn

dành cho hai người. Chẳng ai lại từ bỏ thang máy để leo bộ lên tầng cao
như thế này. Có điều, đi thang máy nhiều cũng thấy nhàm chán. Nếu leo
cầu thang bộ, từng bước từng bước một, sẽ rất khó để hình dung cảm giác
này. Những hồi ức về một thời đã xa của mỗi người, cũng chính là những
khát vọng, mong ước về một tương lai tươi sáng, tốt đẹp hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.