ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 53

trai, một sự hoài nghi dâng kín trong lòng, không gian bỗng chốc yên lặng
khác thường.

“Cô, cô sao lại, ở đây?”

“Đợi người, còn anh?”

Không biết liệu có phải màu trắng bạc chỉ có riêng ở ánh trăng luôn

tạo ra một sức hấp dẫn kỳ lạ giữa nam và nữ hay không, Tô Duyệt Duyệt
bỗng nhẹ nhàng hỏi Doanh Thiệu Kiệt. Trong tay Doanh Thiệu Kiệt cầm
túi hồ sơ, cười nói: “Tôi cũng thế. Cô, cô sống, sống ở đây à?”

“À, mới thuê đến.”

“Tôi, tôi cũng sống, ở đây.”

“Ồ, vậy chúng ta cùng đợi nhé!”

“Được.”

Lần đầu tiên khi Tô Duyệt Duyệt đợi người lại có một anh chàng đẹp

trai đợi cùng, chỉ là do trời đang lạnh nên ghế đá của tiểu khu lạnh buốt như
băng, không thể ngồi được, hai người đành đứng đợi trong gió, đợi được
khoảng mười phút, Tô Duyệt Duyệt bỗng ý thức được điều gì đó, nghiêng
người chỉ anh chàng bên cạnh mình, nói: “Liệu có phải tôi đang đợi anh
không?”

“Tôi, tôi cũng đoán, đoán như vậy.”

“Vậy anh cũng đã đoán ra mà không thèm nói gì với tôi, thật là, vừa

nãy anh nói có việc riêng, để mặc tôi rất lâu, tôi còn cho rằng mình đã gặp
phải tên lừa đảo, đập bàn trong quán internet, còn cãi nhau với người ta!
Tức chết đi được!”

“Nhà cô không, không có mạng à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.