ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 55

cần tiền của một nhân viên quèn như tôi, về lý mà nói, anh nên chở tôi
miễn phí mới phải.”

“Cô, cô cũng có, phí đi lại.”

“Doanh Thiệu Kiệt!” Tô Duyệt Duyệt trừng mắt, đôi mắt một mí bỗng

chốc biến thành hình quả trám, tuy thấp hơn Doanh Thiệu Kiệt không ít
nhưng kiễng chân lên cô cũng có thể chỉ tay tới ngang mũi anh ta mà mắng.
Hai người phụ nữ đứng cách đó không xa tò mò nhìn về phía họ, sau đó lại
tiếp tục nói chuyện.

“Có người đàn ông nào như anh không?! Chỉ nhăm nhăm dòm tiền

của bản cô nương như tôi đây.”

“Tiền trợ cấp xe cộ, xe cộ của cô cũng hơn ba trăm tệ mà.”

Giọng nói của Doanh Thiệu Kiệt đã nhỏ hơn rất nhiều, để tránh xảy ra

to tiếng với Tô Duyệt Duyệt, anh ta tìm một chiếc ghế ở phía trước, lôi tập
tài liệu trên tay ra. Song Tô Duyệt Duyệt không chịu buông tha, đuổi theo
anh ta, hỏi: “Tại sao lại là hơn ba trăm, không phải là hơn bốn trăm ư?”

“Tính, tính theo ngày làm việc.”

“Hả?”

Sự tính toán trong lòng Tô Duyệt Duyệt một lần nữa lại thất bại hơn

một nửa, hoá ra không chỉ doanh nghiệp tư nhân thiết lập cạm bẫy mà mà
top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới cũng có cạm bẫy, tiền trợ cấp
đi lại và tiền ăn nhất định sẽ tính theo ngày làm việc. Lúc này, quyết tâm
phải chặt giá xe của cô lại càng sắt đá hơn.

“Đơn bảo hiểm, sổ bảo dưỡng của, của cửa hàng 4S, còn, còn cả…”

“Tôi trả anh bốn trăm tệ, anh đưa tôi đi làm, thấy thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.