ÂM THANH CỦA EM LÀ THẾ GIỚI CỦA ANH - Trang 1119

"Anh xem, anh đã đoán trúng cả rồi. Vụ án vẫn chưa chấm dứt mà em đã

trải qua hai lần suy sụp tinh thần rồi, có thể sẽ có lần thứ ba, lần thứ tư...
Nhưng em đã không còn đường quay về. Mặc kệ chân tướng là gì, chúng ta
phải cho những người vô tội đã chết một sự công bằng."

"Cho đến nay, anh luôn là anh hùng trong lòng em. Cám ơn anh đã yêu

em như thế. Bất kể sự thật cuối cùng là gì, em hi vọng em sẽ là Lộ Miểu
xứng với sự tín nhiệm của anh, xứng với huy hiệu cảnh sát trên vai."

"Miểu ngốc à..." Giọng Kiều Trạch càng lúc càng khàn, giống như có thứ

gì đó chặn lại ở cổ, "Em về trước đi đã."

Lộ Miểu hít mũi mấy cái, giọng nói trở nên thoải mái: "Anh thật sự

không cần lo cho em đâu. Em sẽ không để mình làm hỏng việc."

"Miểu ngốc." Kiều Trạch im lặng một lúc lâu, lúc mở miệng lần nữa thì

giọng đã khản đặc, "Tôi đã từng nói với em rồi, bất kể là tình huống gì, vào
thời điểm nào, tôi đều chờ em về nhà."

Lộ Miểu không đáp.

"Lộ Miểu!" Anh hạ giọng gần như là mệnh lệnh.

Rốt cuộc cô cũng gật đầu, đáp lại "vâng".

Tắt máy, Kiều Trạch lại không cách nào ngủ được.

Chiếc giường rộng rãi, một bên giường lại trống không.

Rất nhớ Lộ Miểu, nhớ dáng vẻ khi cô ngẩng đầu lên từ trong ngực,

ngượng ngùng nhìn anh, nghĩ đến đây ngực anh lại đau đớn vô cùng.

Trong sự đau đớn này còn có hoảng hốt lo lắng không biết tên. Anh hiểu

được sự cố chấp của cô, nếu cô nói sẽ không để mình làm hỏng việc thì
nhất định sẽ không có chuyện gì, cho dù cô có phải chống chọi không để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.