Cô đồng ý quay về, anh cám ơn cô.
Cô không muốn, anh cũng chẳng cưỡng cầu.
Có hàng nghìn hàng vạn cách thức, không nhất thiết phải ép cô trói buộc
cùng anh mới là lối thoát.
-
Lộ Miểu không đến trong đội báo danh, cũng không hẹn gặp Ngô Man
Man.
Dù đã nhiều ngày trôi qua, cả người cô vẫn như rơi vào màn sương dày
đặc.
Cô chưa từng lộn xộn vô trật tự như thế.
Đã nhiều năm, cô đều xác định mục tiêu của mình rõ ràng, một lòng một
dạ trở thành cảnh sát của đội truy bắt ma túy, và đi tìm Lộ Tiểu Thành, bởi
thế cuộc sống của cô cho đến tận bây giờ đều rất đơn điệu nhạt nhẽo.
Cô cứ ngỡ mình đã quen với vẻ đơn điệu nhạt nhẽo này rồi, nhưng trong
giai đoạn sống chung với Kiều Trạch, cô chợt nhận thấy cuộc sống của cô
cũng có thể muôn màu vui vẻ, ngày ngày dẫn Lộ Bảo đi dạo, đấu võ mồm
với Kiều Trạch, thật ra thế mà lại rất vui vẻ.
Cô nhớ những ngày đều có người nhắc nhở quan tâm, nhưng cô biết
mình không thể quay về được, cũng như Châu Mân Mân rốt cuộc chẳng thề
về nhà như cô.
Lộ Miểu buồn bực ngủ ở nhà một ngày, đến tối thì Ngô Man Man gọi cô,
hẹn cô ra ngoài ăn cơm.
Cứ chung đụng nhau như thế, có lẽ Ngô Man Man đã xem cô là tri kỷ
rồi.