ÂM THANH CỦA EM LÀ THẾ GIỚI CỦA ANH - Trang 546

Câu hỏi này của anh khiến cô không cách nào trả lời nổi, chỉ kéo khóe

môi một cách mất tự nhiên: Không có...

Miểu Miểu, đã nhiều năm rồi, tuy em chưa bao giờ tình nguyện tìm anh,

nhưng thỉnh thoảng cùng nhau ăn bữa cơm, đi dạo, rồi tâm sự thì vẫn nên
có, có phải em định không cần ông anh này nữa không?

Bỗng cô không biết phản bác lại thế nào, nhiều năm như thế, cơ hội gặp

mặt của bọn họ quả thật không nhiều, nhưng đôi lúc, lúc cô khó chịu hay
gặp chuyện thì đều có thể nhận được tin nhắn của anh, hơn nữa trong một
năm cô học lại đó, nhiều khi cô bị bài vở với chuyện của Lộ Tiểu Thành đè
nặng trở nên mơ màng, thì mỗi lần bước ra khỏi cổng trường, đều có thể
trông thấy anh đứng dưới bóng cây, giữa một đám học sinh tan học, người
thẳng tắp khôi ngô, lẳng lặng nhìn cô.

Anh chưa bao giờ khuyên cô làm gì, hoặc không nên làm gì, anh ở đây,

cũng chỉ dẫn cô đi ăn bữa cơm, cùng cô tâm sự, chỉ thế mà thôi.

Anh à... Cô gọi anh một tiếng, lại không biết nên nói gì, dù vẫn còn đó

bực bội, nhưng cô không muốn xa lạ như thế với anh, trong một năm xảy ra
chuyện của Lộ Tiểu Thành, đó là người duy nhất giúp cô gắng gượng vượt
qua.

Miểu Miểu, em cứu Thiên Thiên, anh chỉ muốn hẹn em ăn bữa cơm để

cám ơn, cũng không được sao?

Ngữ khí của anh nghe có chút rầu rĩ, Lộ Miểu không thể nào từ chối một

Từ Gia Diên như thế, cô ngập ngừng gật đầu: Vâng.

Cúp máy, nắm điện thoại trong tay, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Kiều Trạch đã sớm dừng xe lại, cả người im lặng, quay đầu nhìn cô một

cái, đột nhiên đưa tay ra, giật lấy điện thoại của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.