ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 221

ở phòng mẹ, rồi bà gọi Quentin, có vẻ như cửa khoá, rồi bà trở xuống
phòng mẹ và mẹ đi ra nói với Quentin. Rồi họ xuống cầu thang. Tôi vẫn
đọc báo.
Dilsey trở lại cửa. "Đi ăn đi" bà nói "cậu lại sắp nghĩ ra những trò ma quỷ
nữa bây giờ. Tối nay mấy người cứ tự hành hạ mình".
Tôi đi sang phòng ăn. Quentin ngồi đầu cúi gằm. Nó lại tô mặt vẽ mày nữa.
Mũi nó bóng như cái ống sứ cách điện.
"Tôi mừng là mẹ vẫn đủ sức xuống phòng ăn" tôi nói với mẹ.
"Xuống nhà ăn cho con vui đâu có đáng kể gì" bà nói. "Dù mẹ có bệnh thế
nào đi nữa, mẹ cũng hiểu rằng một người đã làm việc quần quật suốt ngày
thích được ngồi ăn tối quây quần cả gia đình. Mẹ muốn làm vui lòng con.
Mẹ chỉ ước gì con với Quentin hoà thuận hơn. Được thế mẹ sẽ yên tâm".
"Chúng tôi có chuyện gì với nhau đâu" tôi nói. "Nó có khoá cửa giam mình
trong phòng cả ngày cũng không sao. Nhưng tới bữa ăn tôi không muốn
thấy cái cảnh nhốn nháo sưng sỉa thế này. Tôi biết như vậy là đòi hỏi ở nó
quá nhiều, nhưng sống trong nhà của tôi là phải như thế. Ý tôi muốn nói là
nhà của mẹ".
"Nhà này của con" mẹ nói "giờ thì con là chủ nhà".
Quentin không ngẩng đầu lên. Tôi xúc thức ăn vào đĩa và nó bắt đầu ăn.
"Thịt ăn được không ?" tôi nói. "Nếu không tao lựa cho miếng khác ngon
hơn".
Nó không nói gì cả.
"Tao hỏi thịt có được không?" tôi nói.
"Cái gì?" nó nói. "À, được rồi".
"Cần thêm không?" tôi nói.
"Không" nó nói.
"Để tao lấy cho ít nữa" tôi nói.
"Tôi đủ rồi" nó nói.
"Không có gì" tôi nói. "Cứ tự nhiên".
"Con đỡ đau đầu chưa?" mẹ nói.
"Đau đầu à?" tôi nói.
"À," tôi nói. "Không, về sau không đau nữa. Bận túi bụi cả buổi đến nỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.