Trong quầy bar chỉ có hai người, Trữ Hướng Thần cũng không thể giả
vờ câm điếc được, không tình nguyện quay đầu lại, "Chuyện gì?"
Thần sắc và giọng điệu cũng bộc lộ ra thấy rõ, Thái Đường Yến im
lặng một lúc như đạp phải đinh, rồi vẫn nói: "Tan làm có rảnh không? Cùng
đi ăn đồ nướng nhé."
Nếu là thường ngày, chắc chắn Trữ Hướng Thần sẽ nhảy cẫng lên, ở
đây có ai không biết anh ta có ý với cô, vào những lúc rảnh rỗi sẽ lôi sạch
tâm tư ra nói chuyện cùng cô, chọc cô cười.
"Xin lỗi, không rảnh." Không biết Trữ Hướng Thần đang pha rượu gì
mà bắt đầu xốc mạnh rượu như động kinh.
Nói đến mức này, có mềm hay cứng cũng sẽ chuốc mất mặt, thế là
Thái Đường Yến đi thẳng vào chủ đề, "Ngày mai em sẽ không đi làm nữa,
đến tạm biệt anh."
Cũng không ngoài suy đoán của Trữ Hướng Thần, chỉ là động tác trên
tay chậm lại, "Thế à, vậy phải chúc em bay lên cao sớm ngày thăng chức,
đến lúc đó cũng đừng quên hạng tôm tép nhỏ như anh."
Trong lúc nói anh ta nhếch môi cười, rốt cuộc là trẻ tuổi không che
giấu được, sự hiu quạnh mất mát ấy hóa thành giễu cợt, khi đối phương có
khoảnh khắc đau lòng như vậy, anh mới cảm thấy cân bằng lại.
Không thể nói Thái Đường Yến là bách độc bất xâm không có cảm
xúc, dù sao gặp nhau một hồi cũng coi là bạn, lúc mỗi người một ngã còn
bị đối phương đạp một phát, bao khó chịu đều do cô tự chuốc lấy, ngay vào
giây phút đưa ra quyết định ấy, cô đã đi đến một ngã ba không thể nào quay
đầu lại được nữa rồi.
Cuối cùng Thái Đường Yến chỉ nói: "Hy vọng lời chúc của anh sẽ
thành sự thật."