ÁM YẾN - Trang 452

"Không phải phụ nữ sinh con là trời sinh sao, làm gì đến mức cần hạ

quyết tâm, có thì sinh thôi." Bỗng Phạm Tiểu Uyển nở nụ cười kỳ quái lại
đắc ý, không chút tị hiềm mà nói, "Huống hồ bố con nuôi được mà, việc gì
mẹ không sinh. Chẳng lẽ định gả cho một người đàn ông tuy tốt với mẹ
nhưng rất nghèo sao? Sao mẹ phải tự chuốc khổ như thế."

"... Mẹ không sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình à?"

Phạm Tiểu Uyển còn cười vui hơn, "Phụ nữ thì nào có cái gì gọi là 'sự

nghiệp' chứ, sự nghiệp cả đời của phụ nữ không phải là gương mặt và vóc
dáng này sao, giữ tốt là có cơm ăn rồi. Con không thấy mấy bà bạn cùng
tuổi với mẹ à, có ai nhìn qua không trẻ hơn mẹ không." Hai người ra đến
cửa, Phạm Tiểu Uyển nhấn nút điều khiển từ xa để mở cửa cuốn garage.

"Sao hôm nay con lại đột nhiên hỏi mẹ mấy câu kỳ lạ thế?" Còn không

đợi Thường Minh trả lời, Phạm Tiểu Uyển đã ngoắc tay với anh, "Lại đây,
mẹ đưa con đi ăn, mẹ đói lắm rồi."

Bà chỉ hỏi cho có mà thôi, để lại Thường Minh với vẻ mặt khó hiểu,

gõ giày cao gót lóc cóc đi vào garage.

Đêm nay vẫn đón Thái Đường Yến về ăn cơm như bình thường, trong

thời gian này cô không khăng khăng đòi về nhà trọ của mình nữa, có lẽ biết
nhất định Thường Minh sẽ không cho phép hoặc sẽ dứt khoát đi theo, như
thế thì chẳng thà thuận theo ý anh còn hơn. Thím Hồ nấu cơm xong rất thức
thời vào bếp dọn dẹp, để lại hai người họ ở phòng ăn dùng bữa, tạo nên ảo
giác một gia đình nhỏ nguyên vẹn.

Hễ Thường Minh cứ nhìn Thái Đường Yến là lại khó tránh khỏi nghĩ

đến Phạm Tiểu Uyển, nghĩ đến liệu hai mươi năm sau Thái Đường Yến có
trở thành người phụ nữ trung niên không nghề nghiệp sống dựa vào anh,
nhưng ở trước mặt con gái lại luôn miệng nói chiếm ưu thế hay không.
Dáng vẻ hôm nay của Phạm Tiểu Uyển là có phần lười biếng sẵn trong tính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.