ÁM YẾN - Trang 483

Cô gần như co rụt đầu xuống tận cổ áo, rõ ràng cô chẳng làm gì sai,

thậm chí chỉ là phối hợp với cảnh sát để điều tra mà thôi, nhưng biểu hiện
lại như nghi phạm run sợ trong lòng, dù có anh ở sau lưng làm chỗ dựa thì
cũng không ăn thua gì. Thường Minh có cảm xúc phức tạp hận rèn sắt
không thành thép.

"Không có," Thái Đường Yến ngập ngừng, "Không còn gì nữa cả."

Sau khi cảnh sát rời đi, Thường Minh lại dặn mấy câu chú ý nghỉ ngơi,

rồi cũng chuẩn bị về lại công ty. Thái Đường Yến thấy anh định đi, mở
miệng tính nói gì đó rồi lại thôi, Thường Minh thấy vậy bèn hỏi: "Muốn nói
gì à?"

Thái Đường Yến nhếch miệng, "Không có."

"Dù gì cũng nên nói 'đi đường an toàn' chứ."

Anh đã chìa cho cô cành ô liu, cho cô cơ hội thẳng thắn. Thái Đường

Yến cứ xoắn xuýt mãi, cuối cùng chỉ nói: "Đi đường an toàn."

Ánh mắt Thường Minh đông cứng mấy giây, rồi sau đó gật đầu. Thái

Đường Yến thấy một luồng ánh sáng dần dần biến thành kẽ hở nhỏ hẹp lại
u ám, cô lại phải ôm thêm một bí mật thối nát hèn hạ nữa rồi, chút lương
tâm còn sót lại trong lòng lập tức đẩy cô, "Thường tiên sinh, vừa, vừa rồi
em vẫn còn lời chưa nói."

Thường Minh cũng thở phào một hơi, quay lại ngồi xuống ghế, kéo cô

đến bên cạnh, "Nói đi, anh nghe."

Thái Đường Yến nhìn chằm chằm bàn tay mình rất lâu, lâu đến mức

nhớ rõ từng đường chỉ tay, "Em còn có, điện thoại của Tiền Đông Vi..."

Trên mặt Thường Minh lộ vẻ kinh ngạc, anh chưa từng nghĩ rằng Thái

Đường Yến lại dính sâu vào vụ án này như thế, anh biết cô có quá khứ khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.