ÂN HỮU TRỌNG BÁO - Trang 164

học cho mẹ cũng thế… Thật ra sớm hay muộn thì mẹ cậu cũng biết việc
này thôi, Hàn Trọng Viễn nói vậy, hẳn chỉ vì muốn cậu yên tâm mà ở lại.

“Cậu muốn đi?” Không phải Hàn Trọng Viễn không đoán được suy

nghĩ của Mạnh Ân, nhưng trong khoảnh khắc, vẫn cứ nổi lên xúc động
muốn đem nhốt người lại.

May mà đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông, kéo suy nghĩ của

Hàn Trọng Viễn trở lại. Có điều Hàn Trọng Viễn bây giờ, thật sự chẳng
muốn nghe máy chút nào hết.

“Nó đã reng lâu lắm rồi…” Mạnh Ân thấp giọng nhắc nhở một câu.

Hàn Trọng Viễn lạnh mặt tiếp điện thoại, kết quả tức khắc nghe thấy

thanh âm mắng chửi ai đó, khoé mắt chợt hiện một tia đắc ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.