ÂN HỮU TRỌNG BÁO - Trang 167

“Mẹ…” Mạnh Ân nhìn thấy Lý Thục Vân, nhất thời có chút hụt hơi.

Năm nay Lý Thục Vân mới đầu bốn mươi, thoạt trông lại già hơn tuổi

thật những mười tuổi. Tóc bà ta hơi rối, đằng sau buộc đôi ngựa, nước da
ngăm đen hai má thô ráp, trên mặt đong đầy cơ cực, khiến người khác nhìn
bà ta một cái là sẽ cảm thấy bà ta sống rất khổ, sau đó hoàn toàn xem nhẹ
bộ dáng bà ta, gương mặt vốn cũng chẳng đến nỗi nào.

Mà lúc này đây, người đàn bà gương mặt toát lên cơ cực, mang theo

chút oán giận nhìn Mạnh Ân: “Mày còn có mặt mũi gọi tao là mẹ! Mày bị
người ta đuổi học, thế mà còn lừa tao! Nếu không phải con em mày nói cho
tao biết, chắc tao còn chả biết thằng ranh con chết bằm nhà mày lại còn láo
toét quá thể, ngay cả bố mày cũng dám đánh!”

“Con…” Mạnh Ân định giải thích mình không đánh người, nhưng nhớ

tới người đánh là Hàn Trọng Viễn, cũng đành chỉ im lặng không nói gì.

Lý Thục Vân thấy thế thì càng tức giận: “Bộ quần áo này mày lấy đâu

ra? Thằng súc sinh mày, có thật là mày bám víu vào kẻ có tiền rồi muốn đối
phó bố của mày không? Sao mày trơ trẽn thế hả? Cái thằng đĩ nhà mày,
lẳng lơ, lại dám đi làm cái loại bê đê chả biết xấu hổ…” Thời còn trẻ Lý
Thục Vân vẫn luôn ở nông thôn, đến thành phố S cũng sống ở nơi bẩn nhất
hỗn tạp nhất, ô ngôn uế ngữ mở miệng tuôn ra một mạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.