ÂN HỮU TRỌNG BÁO - Trang 40

mắt Hàn Trọng Viễn nhìn gã đàn ông trung tuổi hùng hùng hổ hổ kia, lại lùi
về sau một bước đồng thời cảm thấy may mắn – lúc nhìn họ, Hàn Trọng
Viễn chỉ có chán ghét, mà lúc nhìn người dưới đất này… Loại ánh mắt
khiến lòng người phát hoảng này là đang nhìn người chết đấy hả? Hay phải
nói đây chính là ánh mắt của người chết?

“Ranh con, mày biết tao là ai không mà dám đánh tao?” Gương mặt

của gã đàn ông trung niên lại “mập” thêm một vòng, càng thêm hợp cạ với
thân người. Ông ta há miệng khạc ra hai chiếc răng cũng chẳng rõ là răng
thật hay răng giả, hung dữ nhìn Hàn Trọng Viễn.

Hàn Trọng Viễn không quen dùng chân, một đấm nhắm thẳng xuống

con mắt của ông ta, sau khi đánh ông ta đến lảo đảo mới giơ tay kéo về, lại
để ông ta nằm sấp trên đất: “Thế ông biết tôi là ai không?”

“Mày là ai?” Mạnh Kiến Kim nằm sấp trên mặt đất chẳng dám ngo

ngoe. Ông ta nghe con gái mình kể, thằng nhóc thối tha Mạnh Ân này ở
trường làm ông ta mất mặt, mới vội vã đi đến. Vốn định dạy dỗ Mạnh Ân
một trận rồi đưa về nhà, vừa lúc có thể tiết kiệm học phí của thằng nhóc
này, không ngờ mới đánh Mạnh Ân vài cái bạt tai, bản thân lại bị người
khác đánh.

“Hàn Trọng Viễn, trò không được đánh người!” Cô giáo của Hàn

Trọng Viễn kêu lên, vừa nói vừa gọi điện cho mẹ của Hàn Trọng Viễn. Lúc
nghỉ đông, bà chủ Tiền từng đưa cả nhà cô đi du lịch, đã nhờ cô chăm sóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.