náy: “Em hai, cậu đừng như vậy. Dù cậu có chọc giận ông thì ông vẫn quan
tâm đến cậu mà… Nếu cậu giận thì… anh cũng không cần số cổ phần này.”
Mặc dù hai năm nay sức khoẻ của Hàn Hành Diểu đã cải thiện hơn
nhiều, nhưng thoạt trông vẫn yếu ớt lắm, không khỏi khiến người khác nảy
sinh cảm thông. Hơn nữa nghe y nói Hàn Trọng Viễn chọc giận Hàn Quảng
Đào, lập tức những người ở đây bèn có phần không hài lòng với Hàn Trọng
Viễn.
Bấy giờ Hàn Thận cũng nhìn hắn: “Hàn Trọng Viễn! Thế là ý gì hả!”
Thằng con này của ông ta phát ngôn như vậy nghĩa là ngay cả ông ta cũng
không thèm nhận? Ngay cả cổ phần của ông ta cũng không cần?
Hiển nhiên Hàn Trọng Viễn nhìn thấu suy nghĩ của những người xung
quanh. Không phải năm ấy Hàn Hành Diểu cũng dùng cách này để khơi lên
đồng cảm trong lòng người khác đấy sao?
“Anh không cần phải viện đủ lí do gán tội cho tôi đâu. Lần này nhân
dịp nhiều người ở đây, tôi cũng nói rõ: tôi không đố kị anh, cũng chả thấy
anh có gì đáng để đố kị cả. Tôi tuyệt chẳng định chèn ép anh, vì tôi không
thấy anh có chỗ nào đáng để mình chèn ép hết. Tôi càng không định tranh
đoạt thứ gì của anh. Cổ phần của Hàn Thị tôi không cần một phân một hào
nào hết! Thế nên mong anh đừng có đặt điều về tôi, cũng đừng tơ tưởng
đến Hoa Viễn.” Hàn Trọng Viễn biết, trước giờ Hàn Hành Diểu vẫn luôn
hắt nước bẩn vào mình. Mà lần này lại đến phiên hắn hắt ướt cả người Hàn