Không biết thằng nhóc kia thế nào rồi… Người đàn ông đó thích nó,
chắc sẽ đốt tốt với nó chứ? Chẳng qua một thằng bé như vậy, tương lai quá
nửa là chả có tiền đồ gì.
Âm thầm thở dài, Lý Thục Vân lại nghĩ đến Lý Văn. Lý Văn bằng tuổi
Mạnh Ân, bây giờ đang học năm hai Trung học, không chỉ ưa nhìn mà
thành tích học tập cũng giỏi, con trai của bà ta vốn không thể nào so sánh
được. Bà ta ở nhà họ Lý, sau này còn phải nhờ vào Lý Văn dưỡng lão,
đúng là nên đối tốt với Lý Văn hơn một chút…
Nghĩ vậy, Lý Thục Vân bèn lấy len ra bắt đầu đan áo len cho Lý Văn.
Ban đầu khi mẹ Lý bảo bà ta làm việc này, vì bận rộn quá mà bà ta còn hơi
không vui, nhưng bây giờ nghĩ thông thì lại hết sức để ý.
Chờ mười hai giờ vừa đến, Lý Thục Vân lập tức xông ra ngoài. Bà ta
đã từng chứng kiến cảnh pháo nổ làm người bị thương nên không dám trực
tiếp cầm bật lửa châm pháo, bèn tìm một cây nến, sau đó mới châm ngòi
pháo. Chậm chạp một phen như vậy, pháo nhà người khác đã vang lên
trước rồi.
Bố Lý mẹ Lý đều là người già giấc nông, bấy giờ bị đánh thức nhưng
không nghe thấy tiếng pháo của nhà mình, lại ở trên tầng mắng um lên, Lý