chạy.
“Thậm chí em có biết là chúng ta đang đi đâu
không ?” Paul vừa hỏi vừa cài lại khóa dây đai an
toàn.
“Không.” Julia nói “Nhưng em biết rằng nếu em
gặp rắc rối, Lizzie sẽ cố gắng giúp em.”
Paul chỉ nhìn vợ và lắc đầu.
Lizzie nhìn ra cửa, cô không thấy gì cả ngoài cây
cối và thỉnh thoảng, những ánh đèn từ một căn nhà
nào đó nổi bật lên từ đằng xa, Họ đang ở trên một
con đường có hai làn xe chạy tại một nơi nào đó phía
bắc Lakeside. Một thoáng rùng mình sợ hãi chạy dọc
cột sống lan đến tận mông. Rõ ràng là anh ta không
đưa cô đến đồn cảnh sát. Nhưng bỗng dưng cô lóe lên
ý nghĩ rằng chuyện thay thế việc đi tù có khi còn tệ
hơn nữa.
“Chúng ta đi đâu đây ?”
Người Lạ không đáp. Họ đã đi xa khỏi thành phố,
trên một con đường lẻ ở thôn quê. Thình lình, anh ta
thắng lại và đậu lại cạnh một con đường khác có một
làn xe. Người Lạ nhìn quanh khu vực để tìm những
dấu hiệu đi đường nào đó. Rồi anh ta nhún vai và rẽ
xuống con đường hẹp. Họ tiếp tục chạy xe trong im
lặng cho tới khi đến một ngọn đồi nhỏ, bên sườn đồi
bên kia có một cái hồ trải dài dưới ánh trăng. Người
Lạ đậu xe và tắt máy.
Lizzie nhìn ra khoảng nước đen, “Tôi thật ấn
tượng,” Lizzie nói. Không có nhiều người biết về cái
Hồ Bí Ẩn này đâu nhé.”
“Hồ Bí Ẩn à ? Nó có tên như vậy sao ?”
“À, đó là chúng tôi gọi thế. Tôi nghe nói rằng
ngày xưa người ta thường thuê những căn nhà trên