ÁN MẠNG TRÊN SÔNG NILE - Trang 221

“Cô hỏi tôi hai câu. Nhưng tôi sẽ chỉ hỏi cô một câu. Tại sao cô không kể

cho tôi nghe tất cả sự thật vậy, thưa cô?”

“Tôi không hiểu ý ông. Tôi đã nói cho ông – về mọi thứ – sáng nay rồi.”
“Không, có những điều cô chưa nói cho tôi biết. Cô không nói chuyện

trong túi cô có một khẩu súng nhỏ với cán cầm cẩn ngọc trai. Cô không cho
tôi biết mọi thứ cô thấy tối hôm qua.”

Cô đỏ mặt rồi đanh giọng nói: “Không đúng. Tôi không có khẩu súng lục

nào cả.”

“Tôi không nói đến khẩu súng lục. Tôi nói đến một khẩu súng nhỏ cô

mang theo trong túi xách đó.”

Cô gái lập tức quay lại lao vào phòng rồi trở ra, ấn cái túi da màu xám

vào tay ông.

“Ông nói thật vớ vẩn. Nếu ông muốn thì cứ tự xét đi.”
Poirot mở cái túi. Không có khẩu súng trong đó. Ông trả lại cái túi cho

cô, và bắt gặp ánh nhìn đắc thắng. Ông vui vẻ đáp: “Không, nó không có ở
trong đấy.”

“Ông thấy chưa. Không phải lúc nào ông cũng đúng, ông Poirot. Và ông

cũng sai về vụ kia luôn rồi.”

“Tôi không nghĩ vậy đâu.”
Cô giậm chân giận dữ: “Ông thật phiền phức! Khi ông đã nảy ra ý gì ở

trong đầu, ông cứ muốn đi tiếp tiếp với ý đó là sao.”

“Bởi vì tôi muốn nghe cô nói cho tôi sự thật.”
“Sự thật nào? Ông phải biết rõ hơn tôi chứ.”
Poirot nói tiếp: “Cô muốn tôi nói những gì cô đã thấy sao? Nếu tôi đúng

thì cô có dám thừa nhận tôi đúng không? Tôi sẽ cho cô biết điều này. Tôi
nghĩ khi cô đi đến góc tàu, cô đã đột nhiên dừng lại vì cô thấy một người
vừa ra khỏi một ca-bin ở giữa tàu – mà ngày hôm sau cô biết đó là ca-bin
của Linnet Doyle. Cô đã thấy kẻ đó đi ra, đóng cánh cửa lại và bước xuống
tầng dưới rồi – có thể – đi vào một trong hai cái ca-bin cuối. Bây giờ thì
cho tôi biết tôi nói có đúng không, thưa cô?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.