“Kẻ lừa đảo.” Cesare đem căn giả dương vật đưa tới trước mặt Diệp
Huyên, chỉ thấy toàn thân căn côn thịt điêu khắc từ ngọc thạch đều dính
dâm thủy sáng lấp lánh, còn lẫn chút bạch trọc, Cesare cong khóe môi cười
cười, “ngày hôm qua anh trai bắn nhiều như vậy, cái miệng nhỏ nhắn của
ngươi kém chút ăn không hết, thế nào ngày hôm nay còn lại ít như vậy?”
Diệp Huyên có chút chột dạ cúi đầu: “Đều, đều bị tiểu huyệt ăn luôn rồi.”
Ba một tiếng, Cesare đánh lên mông nàng một cái: “Thật sao?”
Cảm giác vừa đau đớn vừa ngứa ngáy khiến Diệp Huyên càng cảm thấy
trống rỗng, nhưng nàng biết lúc này hàm hồ cho qua là không thể, đành thút
thít đáp: “Hôm nay lúc anh trai không có ở đây, ta, tiểu huyệt của ta rất
ngứa, cho nên liền…” Nàng ngập ngừng không chịu nói hết, bắt gặp ánh
mắt cười như không cười của Cesare, âm thanh liền nhỏ xuống, cuối cùng
lại cuống quít bổ sung thêm, “Nhưng ta không có đem giả dương vật rút ra,
chỉ là đem… ngón tay sáp vào một chút, chỉ đùa bỡn một chút chút!” Nghe
nàng cường điệu theo cách trẻ con như vậy, nụ cười Cesare càng thêm nhu
hòa. Vẻ mặt thiếu nữ vừa ngây thơ vừa đáng yêu, nhưng cả người đều trần
rụi tựa trong ngực Cesare, cái miệng nhỏ nói ra từ ngữ dâm đãng cùng nàng
bất đồng, tựa như một con sơn dương thuần khiết ngã vào bùn, lộ ra vẻ đẹp
mê hoặc lòng người.
“Ngươi thật đáng yêu, Lily…” Cesare vỗ về gò má thiếu nữ khẽ khàng nỉ
non, đáng yêu cũng đáng thương như vậy, khiến hắn hận mình không thể
thời thời khắc khắc cắm trong tiểu huyệt của nàng vĩnh viễn không xa rời
nhau. “Ngươi có yêu ta không, Lily?” Hắn cúi đầu, dùng chóp mũi cọ xát
lên đôi môi thiếu nữ. “Yêu.” Diệp Huyên không chút do dự trả lời, nàng
cắn cái mũi của Cesare, khanh khách cười, “Ta thích nhất anh, anh trai.”
Trong nháy mắt ấy, ôn nhu trong đôi mắt Cesare dường như muốn hóa
thành giọt nước rơi xuống, hắn thở dài đem nàng ôm chặt vào lòng, Diệp
Huyên cho rằng hắn muốn hôn bản thân, đột nhiên hắn dùng lực niết lấy
tiểu hoa châu: “Tiểu trứng thối, ngươi cho rằng nói như vậy là anh trai sẽ